Chương 31 - Đối Chọi Gay Gắt (1)
Anh Không Xứng...
Trư Ba Thụ
2024-08-12 10:05:18
Nhưng nếu người nhà họ Kim tự mình tới nhà thì còn phiền toái hơn, Trần Mặc bất đắc dĩ, hành không tình nguyện nói: “Thôi, tôi đến nhà chị đi."
“Vậy Bội Vân thay mặt ông nội cảm ơn Trần tiên sinh." Kim Bội Vân nghe câu này, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, cô ấy thấy Trần Mặc cũng không đến mức ngông cuồng tự đại, còn biết giữ chút mặt mũi cho Kim gia của cô.
Nhưng nếu Kim Bội Vẫn biết Trần Mặc đồng ý tới nhà cô ấy không phải vì nể mặt ông nội cô ấy mà đơn giản là ngại phiền phức, không biết thiên kiêu chi nữ này sẽ có cảm tưởng gì?
“Vậy không biết khi nào Trần tiên sinh đi được?" Kim Bội Vận hải cẩn thận.
Trần Mặc nhìn khung cảnh bừa bộn xung quanh, sắc mặt lạnh lẽo, nhìn sang Trương Hổ.
Lần này, không cần Trần Mặc mở miệng, Trương Hổ đã chủ động bò tới trước mặt Trần Mặc, không ngừng dập đầu, tiếng đập cốp cốp rất kêu, hai, ba lần đã thấy máu, phỏng chừng cha đẻ hắn ta chết, hắn ta cũng không dập đầu mạnh như vậy.
“Đại ca, à không, Trần tiên sinh, Trần tiên sinh, tôi sai rồi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm ngài, tôi thành thật xin lỗi ngài! Mong ngài rộng lượng tha cho tôi!"
Trần Mặc liếc hắn ta một cái, lạnh giọng: “Anh, không xứng, nói xin lỗi với tôi!"
Người ngoài nghe lời này sẽ nghĩ Trần Mặc cố tình sỉ nhục Trương Hổ, nhưng Trần Mặc nói là thật, một tên người phàm cặn bã sao xúng nói xin lỗi một vị thiên tài Huyền Đạo Tông như hắn chứ!
Trương Hổ thấy Trần Mặc không chấp nhận lời xin lỗi của hắn ta, càng ra sức dập đầu: “Trần tiên sinh, Kim tiểu thư, tôi biết sai rồi, tôi sẽ trả gấp mười lần những tổn thất ngày hôm nay ở đây, không, gấp trăm lần, mong hai ngài coi tôi chỉ là cái rắm, thả tôi đi!”
Trương Hổ đã sớm sợ vỡ gan vỡ mật, nếu có thể, hắn ta tình nguyện trước giờ chưa từng đặt chân vào đây. Hắn ta sao có thể ngờ, một quán ăn nhỏ có 40m2 mới khai trương lại có thể mời tới một tôn đại Phật như Trần Mặc chú!
Trần Mặc không muốn lãng phí thời gian với Trương Hổ, quay sang nhìn Tưở Dao: “Dao Dao, đây là nhà cậu, cậu muốn giải quyết mấy người này thế nào?"
Tưởng Dao bị dọa lùi một bước, chỉ vào cái mũi nhỏ nhắn của mình, khẩn trường nhìn Trần Mặc: “Em, em muốn thế nào ạ? Nhưng em..."
“Không sao, có tớ ở đây, cậu muốn xử lý bọn họ thế nào cũng được!" Trần Mặc mỉm cười, cho Tưởng Dạo chỗ dựa vững chãi.
Kim Bội Vân đã sớm nhìn ra Trần Mặc cực kỳ chăm sóc Tưởng Dao, cũng mỉm cười nói: “Em gái, em cứ mạnh dạn giải quyết bọn họ đi, nếu bọn họ dám chống đối, hừ!”
Kim Bội Vân không nói hậu quả, nhưng tiếng hừ kia đã nói lên tất cả.
Trương Hổ cũng là kẻ thông minh, vội đổi hướng sang dập đầu xin Tưởng Dao tha thứ: “Em gái, không, tiểu thiên thần, mong em khai ân tha cho tôi đi, tôi tự nguyện bồi thường gấp trăm lần tổn thất cho nhà em!”
Bây giờ, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn Tưởng Dao khiến cô bé luôn tự ti này có cảm giác được thương mà sợ.
Nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Trương Hổ chán ghét: “Tôi không cần anh bồi thường một trăm lần, chỉ cần anh mua lại tất cả những gì đã phá là được rồi. Còn nữa, anh phải xin lỗi cha mẹ tôi, cũng phải cam kết không bao giờ tới quấy rối quán ăn nhà chúng tôi nữa!”
Trong lòng Trương Hổ cực kỳ vui mừng, vẫn là cô bé dễ dỗ hơn, hắn ta tình nguyên chấp nhận điều kiện này một vạn lần.
“Vâng vâng, tôi đồng ý, tôi xin lỗi ngay đây.
Trương Hổ vội gọi đám đàn em ra, cung kính quỳ xuống nhận lỗi trước mặt cha mẹ Tưởng Dao: “Chuyện hôm nay đều do Trương Hổ tôi có mắt không tròng, làm phiền cô chú, chúng tôi xin lỗi cô chú, mong hai cô chú tha lỗi!"
“Tôi đảm bảo, sau này chỉ cần là người của Trương Hổ tôi thì tuyệt đối không tới quấy rầy quán ăn của cô chú, cũng xin cam kết quán ăn của cô chú sau này đều an toàn!"
“Vậy Bội Vân thay mặt ông nội cảm ơn Trần tiên sinh." Kim Bội Vân nghe câu này, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, cô ấy thấy Trần Mặc cũng không đến mức ngông cuồng tự đại, còn biết giữ chút mặt mũi cho Kim gia của cô.
Nhưng nếu Kim Bội Vẫn biết Trần Mặc đồng ý tới nhà cô ấy không phải vì nể mặt ông nội cô ấy mà đơn giản là ngại phiền phức, không biết thiên kiêu chi nữ này sẽ có cảm tưởng gì?
“Vậy không biết khi nào Trần tiên sinh đi được?" Kim Bội Vận hải cẩn thận.
Trần Mặc nhìn khung cảnh bừa bộn xung quanh, sắc mặt lạnh lẽo, nhìn sang Trương Hổ.
Lần này, không cần Trần Mặc mở miệng, Trương Hổ đã chủ động bò tới trước mặt Trần Mặc, không ngừng dập đầu, tiếng đập cốp cốp rất kêu, hai, ba lần đã thấy máu, phỏng chừng cha đẻ hắn ta chết, hắn ta cũng không dập đầu mạnh như vậy.
“Đại ca, à không, Trần tiên sinh, Trần tiên sinh, tôi sai rồi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm ngài, tôi thành thật xin lỗi ngài! Mong ngài rộng lượng tha cho tôi!"
Trần Mặc liếc hắn ta một cái, lạnh giọng: “Anh, không xứng, nói xin lỗi với tôi!"
Người ngoài nghe lời này sẽ nghĩ Trần Mặc cố tình sỉ nhục Trương Hổ, nhưng Trần Mặc nói là thật, một tên người phàm cặn bã sao xúng nói xin lỗi một vị thiên tài Huyền Đạo Tông như hắn chứ!
Trương Hổ thấy Trần Mặc không chấp nhận lời xin lỗi của hắn ta, càng ra sức dập đầu: “Trần tiên sinh, Kim tiểu thư, tôi biết sai rồi, tôi sẽ trả gấp mười lần những tổn thất ngày hôm nay ở đây, không, gấp trăm lần, mong hai ngài coi tôi chỉ là cái rắm, thả tôi đi!”
Trương Hổ đã sớm sợ vỡ gan vỡ mật, nếu có thể, hắn ta tình nguyện trước giờ chưa từng đặt chân vào đây. Hắn ta sao có thể ngờ, một quán ăn nhỏ có 40m2 mới khai trương lại có thể mời tới một tôn đại Phật như Trần Mặc chú!
Trần Mặc không muốn lãng phí thời gian với Trương Hổ, quay sang nhìn Tưở Dao: “Dao Dao, đây là nhà cậu, cậu muốn giải quyết mấy người này thế nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Dao bị dọa lùi một bước, chỉ vào cái mũi nhỏ nhắn của mình, khẩn trường nhìn Trần Mặc: “Em, em muốn thế nào ạ? Nhưng em..."
“Không sao, có tớ ở đây, cậu muốn xử lý bọn họ thế nào cũng được!" Trần Mặc mỉm cười, cho Tưởng Dạo chỗ dựa vững chãi.
Kim Bội Vân đã sớm nhìn ra Trần Mặc cực kỳ chăm sóc Tưởng Dao, cũng mỉm cười nói: “Em gái, em cứ mạnh dạn giải quyết bọn họ đi, nếu bọn họ dám chống đối, hừ!”
Kim Bội Vân không nói hậu quả, nhưng tiếng hừ kia đã nói lên tất cả.
Trương Hổ cũng là kẻ thông minh, vội đổi hướng sang dập đầu xin Tưởng Dao tha thứ: “Em gái, không, tiểu thiên thần, mong em khai ân tha cho tôi đi, tôi tự nguyện bồi thường gấp trăm lần tổn thất cho nhà em!”
Bây giờ, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn Tưởng Dao khiến cô bé luôn tự ti này có cảm giác được thương mà sợ.
Nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Trương Hổ chán ghét: “Tôi không cần anh bồi thường một trăm lần, chỉ cần anh mua lại tất cả những gì đã phá là được rồi. Còn nữa, anh phải xin lỗi cha mẹ tôi, cũng phải cam kết không bao giờ tới quấy rối quán ăn nhà chúng tôi nữa!”
Trong lòng Trương Hổ cực kỳ vui mừng, vẫn là cô bé dễ dỗ hơn, hắn ta tình nguyên chấp nhận điều kiện này một vạn lần.
“Vâng vâng, tôi đồng ý, tôi xin lỗi ngay đây.
Trương Hổ vội gọi đám đàn em ra, cung kính quỳ xuống nhận lỗi trước mặt cha mẹ Tưởng Dao: “Chuyện hôm nay đều do Trương Hổ tôi có mắt không tròng, làm phiền cô chú, chúng tôi xin lỗi cô chú, mong hai cô chú tha lỗi!"
“Tôi đảm bảo, sau này chỉ cần là người của Trương Hổ tôi thì tuyệt đối không tới quấy rầy quán ăn của cô chú, cũng xin cam kết quán ăn của cô chú sau này đều an toàn!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro