Chương 31 - Đối Chọi Gay Gắt (1)
Hội Nghị Gia Tộ...
Trư Ba Thụ
2024-08-12 10:05:18
Lần này, Trần Mặc liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ trong đầu đạo sĩ, nhẹ nhàng đi từ ghế sô pha đến bên cạnh bàn trà.
"Con đường tu luyện, nghịch thiên tồn tại. Không lấy tuổi tác bàn luận bối phận, chỉ dùng thực lực để phân tôn ti."
Vẻ mặt Trần Mặc vô cùng nghiêm túc, giống như là một vị đại sư đứng ở đỉnh cao võ đạo, chỉ điểm càn khôn (*).
(*) Có nghĩ là cả thế giới đều nằm trong tay.
Rác!
Trần Mặc chập ngón tay lại, giống như dao, đánh vỡ một góc bàn trà gỗ màu nâu làm bằng gỗ thật. Một góc bàn trà làm bằng gỗ thật còn kiên cố, rắn chắc hơn so với cục gạch, lập tức bị cắt xuống một cách chính xác, vết cắt vô cùng bằng phẳng.
Cho dù là chưa đạt được cảnh giới Ngưng Khí, thực lực bây giờ của Trần Mặc, đã có thể so với Nội Cảnh Tiểu Thành Vũ Giả, đạo sĩ nhìn qua bàn trà bị mất một góc kia, không có chút đau lòng nào, trái lại vẻ mặt kích động: "Nội Cảnh Vũ Giả, ra tay như đao, chém vàng bẻ ngọc, không phải nói chơi!"
"Tôi có mắt không trọng, không biết chân nhân(*), thật xấu hổ!"
(*) Đây là cách xưng hô kính trọng, dùng trong giới tu tiên
Đạo sĩ quỳ gối "bịch" xuống một tiếng, trước mặt Trần Mặc, vẻ mặt nghiêm túc, trang trọng: "Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đồ nhi!"
Trần Mặc gật đầu, lộ ra vẻ mặt hài lòng, mặc dù tuổi đạo sĩ không còn nhỏ nữa, nhưng tâm tư thông minh, có thể bồi dưỡng được.
"Đúng lên đi!"
Trần Mặc thuận tay nâng lên trong không trung, đạo sĩ cảm thấy có một lực vô hình đang nâng thân thể của mình lên, khiến ông ấy không tự chủ được mà chậm rãi đứng lên.
Lần này, đạo sĩ không còn chút lo nghĩ nào trong đầu nữa, đối với thực lực của Trần Mặc đã triệt để công nhận!
Trần Mặc chắp hai tay ra sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc: "Muốn nhập môn hạ của tôi, bây giờ ông còn chưa đủ tư cách, tạm thời thu nhận ông làm đệ tử ký danh (*) đi!"
(*) Đệ tử ghi danh vào tông môn, chỉ học được những kiến thức cơ bản của tông môn
Hiện tại đạo sĩ không dám có bất gì nghi ngờ gì với Trần Mặc, mặc dù chỉ là đệ tử ký danh, nhưng chỉ cần có thể tu luyện võ đạo, ông ấy cũng đã cam tâm tình nguyện rồi.
"Đệ tử tuân lệnh!" Đạo sĩ khom người, cúi đầu, vẻ mặt tôn kính nói.
Trần Mặc gật đầu, có chút hài lòng với biểu hiện của đạo sĩ.
"Gần đây tôi còn có chuyện, đợi mấy ngày nữa tôi tới tìm ông, truyền thụ công pháp tu luyện cho ông. Đã vào môn phái của tôi, không có quá nhiều điều kiêng kị, tôi không ở đây, ông có thể tự mình làm chuyện khác."
Nói xong, Trần Mặc cũng mặc kệ đạo sĩ cỏ có thắc mắc gì hay không, nhanh chóng rời đi. Thu nhận đạo sĩ, chỉ là Trần Mặc nhất thời tâm huyết dâng trào mà thôi, vì để hoàn thành ý nghĩ trong đầu mình. Còn vị suy nghĩ trong đầu đệ tử ký danh kia, Trần Mặc cơ bản không thèm để ý.
"Đệ tử xin nghe theo sứ mệnh (*)!" Đạo sĩ lại khom người hành lễ một lần nữa.
(*) Mệnh lệnh của sư phụ
Đối mặt với người sư phụ không có tý trách nhiệm nào, mặc dù trong lòng đạo sĩ có phê bình kín đáo, nhưng lại không dám có chút bất kính nào, tất cả đều là công lao thuộc về sự phụ trước của đạo sĩ đã dạy bảo cho ông ấy.
"Con đường tu luyện, nghịch thiên tồn tại. Không lấy tuổi tác bàn luận bối phận, chỉ dùng thực lực để phân tôn ti."
Vẻ mặt Trần Mặc vô cùng nghiêm túc, giống như là một vị đại sư đứng ở đỉnh cao võ đạo, chỉ điểm càn khôn (*).
(*) Có nghĩ là cả thế giới đều nằm trong tay.
Rác!
Trần Mặc chập ngón tay lại, giống như dao, đánh vỡ một góc bàn trà gỗ màu nâu làm bằng gỗ thật. Một góc bàn trà làm bằng gỗ thật còn kiên cố, rắn chắc hơn so với cục gạch, lập tức bị cắt xuống một cách chính xác, vết cắt vô cùng bằng phẳng.
Cho dù là chưa đạt được cảnh giới Ngưng Khí, thực lực bây giờ của Trần Mặc, đã có thể so với Nội Cảnh Tiểu Thành Vũ Giả, đạo sĩ nhìn qua bàn trà bị mất một góc kia, không có chút đau lòng nào, trái lại vẻ mặt kích động: "Nội Cảnh Vũ Giả, ra tay như đao, chém vàng bẻ ngọc, không phải nói chơi!"
"Tôi có mắt không trọng, không biết chân nhân(*), thật xấu hổ!"
(*) Đây là cách xưng hô kính trọng, dùng trong giới tu tiên
Đạo sĩ quỳ gối "bịch" xuống một tiếng, trước mặt Trần Mặc, vẻ mặt nghiêm túc, trang trọng: "Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đồ nhi!"
Trần Mặc gật đầu, lộ ra vẻ mặt hài lòng, mặc dù tuổi đạo sĩ không còn nhỏ nữa, nhưng tâm tư thông minh, có thể bồi dưỡng được.
"Đúng lên đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Mặc thuận tay nâng lên trong không trung, đạo sĩ cảm thấy có một lực vô hình đang nâng thân thể của mình lên, khiến ông ấy không tự chủ được mà chậm rãi đứng lên.
Lần này, đạo sĩ không còn chút lo nghĩ nào trong đầu nữa, đối với thực lực của Trần Mặc đã triệt để công nhận!
Trần Mặc chắp hai tay ra sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc: "Muốn nhập môn hạ của tôi, bây giờ ông còn chưa đủ tư cách, tạm thời thu nhận ông làm đệ tử ký danh (*) đi!"
(*) Đệ tử ghi danh vào tông môn, chỉ học được những kiến thức cơ bản của tông môn
Hiện tại đạo sĩ không dám có bất gì nghi ngờ gì với Trần Mặc, mặc dù chỉ là đệ tử ký danh, nhưng chỉ cần có thể tu luyện võ đạo, ông ấy cũng đã cam tâm tình nguyện rồi.
"Đệ tử tuân lệnh!" Đạo sĩ khom người, cúi đầu, vẻ mặt tôn kính nói.
Trần Mặc gật đầu, có chút hài lòng với biểu hiện của đạo sĩ.
"Gần đây tôi còn có chuyện, đợi mấy ngày nữa tôi tới tìm ông, truyền thụ công pháp tu luyện cho ông. Đã vào môn phái của tôi, không có quá nhiều điều kiêng kị, tôi không ở đây, ông có thể tự mình làm chuyện khác."
Nói xong, Trần Mặc cũng mặc kệ đạo sĩ cỏ có thắc mắc gì hay không, nhanh chóng rời đi. Thu nhận đạo sĩ, chỉ là Trần Mặc nhất thời tâm huyết dâng trào mà thôi, vì để hoàn thành ý nghĩ trong đầu mình. Còn vị suy nghĩ trong đầu đệ tử ký danh kia, Trần Mặc cơ bản không thèm để ý.
"Đệ tử xin nghe theo sứ mệnh (*)!" Đạo sĩ lại khom người hành lễ một lần nữa.
(*) Mệnh lệnh của sư phụ
Đối mặt với người sư phụ không có tý trách nhiệm nào, mặc dù trong lòng đạo sĩ có phê bình kín đáo, nhưng lại không dám có chút bất kính nào, tất cả đều là công lao thuộc về sự phụ trước của đạo sĩ đã dạy bảo cho ông ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro