Chương 31 - Đối Chọi Gay Gắt (1)
Lòi Đuôi (2)
Trư Ba Thụ
2024-08-12 10:05:18
Hy vọng cuối cùng của Tưởng Dao, lúc Chu Hào bị đánh đã triệt để tan nát, lo lắng hỏi: "Chu Hào, cậu không sao chứ?" Dù sao Chu Hào cũng ra mặt vì nhà cô ấy mới bị đánh.
Chu Hào mắt điếc tai ngờ với Tưởng Dao, đã triệt để bị một cái tát của Trương Hổ đánh cho ngốc rồi, bây giờ Chu Hào ngoại trừ tức giận, hơn nữa càng không hiểu.
Chu Hào đứng lên vẻ mặt tức giận trừng mắt Trương Hổ, chất vấn: "Trương Hổ, anh có ý gì? Không phải anh đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi ra mặt, anh sẽ dẫn người rời đi sao? Hiện tại vì sao không tuân thủ lời nói!"
Nhìn thấy Chu Hào lại dám chất vấn Trương Hổ, một đám bạn học lập tức âm thầm bội phục, nhưng mà hình như có chỗ nào không đúng, đợi đã, lời nói của Chu Hào là có ý gì?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hiểu, Trương Hổ là do Chu Hào dẫn tới!
Tất cả mọi người lập tức mắng Chu Hào thâm độc!
Cha mẹ Tưởng Dao cũng là vẻ mặt chán ghét nhìn Chu Hào, âm thầm thở dài.
Khó trách vừa rồi Chu Hào nhìn thấy đám người Trương Hổ xuất hiện lại không sợ hãi chút nào, khó trách Chu Hào dám thề cam đoan Trương Hổ sẽ cho cậu ta mặt mũi, thì ra Chu Hào đã sớm thông đồng với Trương Hổ.
Chỉ có những bạn học chẳng hay biết gì bị dẫn dắt, còn hăng hái xem Chu Hào là anh hùng nghĩa bạc vân thiện.
Ngay cả Lý Cường và Triệu Lâm vừa tỏ vẻ trung thành với Chu Hào, cũng nhịn không được mắng Chu Hào thâm độc, độc ác, vì muốn làm anh hùng, vậy mà ngay cả bọn họ cũng tính kế, còn khiến nhà Tưởng Dao gặp tai vạ gió bay!
Tương Dao tức giận đến nỗi tim đập mạnh liên tục, chỉ vào Chu Hào mắng: "Chu Hào, kẻ tiểu nhân hè hạ nhà cậu!"
Chu Hòa vô cùng hối hận trong lòng, Vừa rồi thực sự là do bị choáng, sao lại nói ra những lời này? Nhưng mà xem như đã bị lộ rồi, bây giờ cậu ta cũng không đoái hoài tới cảm nhận của những bạn học kia, hiện tại cậu ra muốn hiểu rõ, Vì sao Trương Hổ lại lật lọng!
Nhìn Chu Hào, Trương Hổ khinh thường: "Mày là con trai của một tên đồ tể, cũng xứng nói điều kiện với tao? Xem như cha mày đứng ở chỗ này, cũng không đủ tư cách! Không sai, tao đã đồng ý với mày, nhưng hiện tại tao không muốn đi, mày có thể làm gì?"
"Thứ gì!"
"Xem mặt mũi của tên đồ tể tao cũng không muốn so đo với mày, cút nhanh lên, bớt để tạo thêm phiền!"
Một đám bạn học đột nhiên ủng hộ Trương Hổ, trận mắng chửi này, thật hả giận mà!
"Kẻ tiểu nhân Chu Hào này, thật đáng đời!" Triệu Cương tức giận mắng.
Trần Mặc âm thầm lắc đầu, Chu Hào vẫn quá ngây thơ, bảo hổ lột da, cậu ta là một học sinh lớp mười hai còn chưa tốt nghiệp, sao có thể là đối thủ của loại du côn như Trương Hổ?
"Anh..." Tức giận nhìn Trương Hổ, gương mặt vốn dĩ anh tuấn của Chu Hào đã trở nên dữ tợn.
Nhưng mà, cậu ta lập tức ép buộc mình tỉnh táo lại, mặc dù Trương Hổ lừa gạt cậu ta, nhưng Trương Hổ cũng có một câu nói không sai, để nói điều kiện với Trương Hổ, Chu Hào cậu ta thật đúng là không có tư cách. Xem như là Chu Đại Phúc cha cậu ta, ở trước mặt Trương Hổ cũng chỉ có thể khuyu gối khom lưng.
Sau nghĩ suy nghĩ rõ ràng, Chu Hào bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo sua lưng, hoảng sợ một trận, nếu như vừa rồi cậu ta nhịn không được, rất có thể sẽ đưa tới một mối họa lớn cho nhà của cậu ta!
Tình bạn? Tưởng Dao? Hừ, so với buôn bán nhà Chu gia cậu ta, những thú này còn không bằng rắm thúi.
Chu Hào không hề quay đầu lại, chật vật chạy ra khỏi cửa, những lời nói đầy hùng hồn lúc trước, cũng chỉ như thả rắm.
Nhưng mà Chu Hào cũng không rời đi, trốn ở phía sau đám người xem náo nhiệt ven đường, âm thầm chăm chú nhìn tình cảnh trong quán ăn, trong mắt hiện lên sự độc ác.
"Hừ, mặc dù lần này tôi té ngã, nhưng mà, bọn người các cậu cũng đừng nghĩ sẽ tốt hơn, lát nữa Trương Hổ tức giận, tôi xem các cậu có thể làm gì? Tôi muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của các cậu!"
Chu Hào mắt điếc tai ngờ với Tưởng Dao, đã triệt để bị một cái tát của Trương Hổ đánh cho ngốc rồi, bây giờ Chu Hào ngoại trừ tức giận, hơn nữa càng không hiểu.
Chu Hào đứng lên vẻ mặt tức giận trừng mắt Trương Hổ, chất vấn: "Trương Hổ, anh có ý gì? Không phải anh đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi ra mặt, anh sẽ dẫn người rời đi sao? Hiện tại vì sao không tuân thủ lời nói!"
Nhìn thấy Chu Hào lại dám chất vấn Trương Hổ, một đám bạn học lập tức âm thầm bội phục, nhưng mà hình như có chỗ nào không đúng, đợi đã, lời nói của Chu Hào là có ý gì?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hiểu, Trương Hổ là do Chu Hào dẫn tới!
Tất cả mọi người lập tức mắng Chu Hào thâm độc!
Cha mẹ Tưởng Dao cũng là vẻ mặt chán ghét nhìn Chu Hào, âm thầm thở dài.
Khó trách vừa rồi Chu Hào nhìn thấy đám người Trương Hổ xuất hiện lại không sợ hãi chút nào, khó trách Chu Hào dám thề cam đoan Trương Hổ sẽ cho cậu ta mặt mũi, thì ra Chu Hào đã sớm thông đồng với Trương Hổ.
Chỉ có những bạn học chẳng hay biết gì bị dẫn dắt, còn hăng hái xem Chu Hào là anh hùng nghĩa bạc vân thiện.
Ngay cả Lý Cường và Triệu Lâm vừa tỏ vẻ trung thành với Chu Hào, cũng nhịn không được mắng Chu Hào thâm độc, độc ác, vì muốn làm anh hùng, vậy mà ngay cả bọn họ cũng tính kế, còn khiến nhà Tưởng Dao gặp tai vạ gió bay!
Tương Dao tức giận đến nỗi tim đập mạnh liên tục, chỉ vào Chu Hào mắng: "Chu Hào, kẻ tiểu nhân hè hạ nhà cậu!"
Chu Hòa vô cùng hối hận trong lòng, Vừa rồi thực sự là do bị choáng, sao lại nói ra những lời này? Nhưng mà xem như đã bị lộ rồi, bây giờ cậu ta cũng không đoái hoài tới cảm nhận của những bạn học kia, hiện tại cậu ra muốn hiểu rõ, Vì sao Trương Hổ lại lật lọng!
Nhìn Chu Hào, Trương Hổ khinh thường: "Mày là con trai của một tên đồ tể, cũng xứng nói điều kiện với tao? Xem như cha mày đứng ở chỗ này, cũng không đủ tư cách! Không sai, tao đã đồng ý với mày, nhưng hiện tại tao không muốn đi, mày có thể làm gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thứ gì!"
"Xem mặt mũi của tên đồ tể tao cũng không muốn so đo với mày, cút nhanh lên, bớt để tạo thêm phiền!"
Một đám bạn học đột nhiên ủng hộ Trương Hổ, trận mắng chửi này, thật hả giận mà!
"Kẻ tiểu nhân Chu Hào này, thật đáng đời!" Triệu Cương tức giận mắng.
Trần Mặc âm thầm lắc đầu, Chu Hào vẫn quá ngây thơ, bảo hổ lột da, cậu ta là một học sinh lớp mười hai còn chưa tốt nghiệp, sao có thể là đối thủ của loại du côn như Trương Hổ?
"Anh..." Tức giận nhìn Trương Hổ, gương mặt vốn dĩ anh tuấn của Chu Hào đã trở nên dữ tợn.
Nhưng mà, cậu ta lập tức ép buộc mình tỉnh táo lại, mặc dù Trương Hổ lừa gạt cậu ta, nhưng Trương Hổ cũng có một câu nói không sai, để nói điều kiện với Trương Hổ, Chu Hào cậu ta thật đúng là không có tư cách. Xem như là Chu Đại Phúc cha cậu ta, ở trước mặt Trương Hổ cũng chỉ có thể khuyu gối khom lưng.
Sau nghĩ suy nghĩ rõ ràng, Chu Hào bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo sua lưng, hoảng sợ một trận, nếu như vừa rồi cậu ta nhịn không được, rất có thể sẽ đưa tới một mối họa lớn cho nhà của cậu ta!
Tình bạn? Tưởng Dao? Hừ, so với buôn bán nhà Chu gia cậu ta, những thú này còn không bằng rắm thúi.
Chu Hào không hề quay đầu lại, chật vật chạy ra khỏi cửa, những lời nói đầy hùng hồn lúc trước, cũng chỉ như thả rắm.
Nhưng mà Chu Hào cũng không rời đi, trốn ở phía sau đám người xem náo nhiệt ven đường, âm thầm chăm chú nhìn tình cảnh trong quán ăn, trong mắt hiện lên sự độc ác.
"Hừ, mặc dù lần này tôi té ngã, nhưng mà, bọn người các cậu cũng đừng nghĩ sẽ tốt hơn, lát nữa Trương Hổ tức giận, tôi xem các cậu có thể làm gì? Tôi muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của các cậu!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro