Chương 31 - Đối Chọi Gay Gắt (1)
Trần Mặc Ra Tay...
Trư Ba Thụ
2024-08-12 10:05:18
"Kẻ tiểu nhiên Chu Hào này, sau này đừng nói tôi quen cậu ta!" Lý Cường sợ bị Chu Hào liên lụy, nhìn thấy Chu Hào chạy trốn, là người đầu tiên phải sạch quan hệ với Chu Hào.
"Hôm nay Chu Hào cậu ta đã làm ra loại chuyện độc ác như vậy, sau này tình bạn, cũng dừng ở đây!" Triệu Lâm cũng vô cùng tức giận gầm lên.
"Đúng, đợi đến khi khai giảng, nhất định phải lan truyền hành vi hôm nay của Chu Hào ra khắp toàn trường, xem cậu ta sau này có có mặt mũi để tiếp tục đi học hay không!" Những bạn học khác cũng tức giận không kiềm chế được, ầm ĩ quyết định, đoạn tuyệt quan hệ với Chu Hào.
Đánh Chu Hào một bạt tai, Trương Hổ cảm giác hơi hả giận, nhưng mà, chuyện này cũng không thể ngăn cản được chuyện mà hắn ta muốn làm, ở con đường này, địa vị của Trương Hổ hắn ta không thể khiêu khích!
"Các anh em!" Trương Hổ lại giơ cao tay lần nữa, sau đó nhanh chóng thả xuống: "Đập!"
Đàn em hơn mười người lập tức hành động, có người cầm ghế lên, có người trực tiếp cầm ống thép trong tay, đập loạn bàn ghế trong quán ăn một trận.
Binh binh bốp bốp, cốp cốp, gỗ vụn bay toán loạn, toàn bộ quán ăn trong nháy mắt đều loạn một mảng.
Tất cả bạn học cuống quít đứng lên, tập trung lại một chỗ, trốn ở trong góc tường, rất sợ bị lan đến gần.
Ngay cả cha mẹ Tưởng Dao, cũng là sắc mặt hoảng sợ lui về sau, cho đến bây giờ, mẹ Tưởng Dao cũng không dám tin Trương Hổ vậy mà lại dám đập quán ăn của bà ấy.
Chỉ có Tưởng Dao, lẻ loi đứng ở vị trí cũ, mặc dù gỗ bay tán loạn, xoẹt qua gương mặt thanh tú của cô ấy, từ đầu đến cuối cũng không lui lại nửa bước.
Quán ăn này, chứa đựng tất cả ước mơ trong tâm hồn nho nhỏ của cô ấy. Bản tính cô ấy tự ti, không có ai biết cô ấy tự ti bắt đầu từ đâu? Nhưng mà, chính cô ấy cũng rất rõ ràng, cô ấy tự ti cũng bởi vì gia thế!
Mỗi lần đúng cùng một chỗ với đám người An Khả Duyệt, Tưởng Dao luôn luôn không quên được gia thế của mình, cảm giác kém đi một bậc. Cô ấy khát vọng thay đổi, cô ấy hy bọng có một ngày có thể ngẩng đầu, ưỡn ngực đứng chung một chỗ với An Khả Duyệt.
"Dừng tay!"
Tưởng Dao đột nhiên bộc phát ra tiếng gầm giận dữ, giọng nói vang dội, mang theo một sự bị thương sắp chết.
Nhưng mà tiếng nói của cô ấy rất nhanh liền bị dìm trong tiếng đập phá loạn xa, giống như một hạt bụi, rơi vào trong biển cả mênh mông.
Trên mặt Tưởng Dạo hiện lên sự kiên quyết, cười nhạt một tiếng, nếu như cô ấy chết dưới gậy của bọn họ, có lẽ sẽ bảo vệ được quán ăn đi!
Đột nhiên, Tưởng Dao không có chút dấu hiệu nào nhào tới dưới một ống thép do một thanh niên cầm cách cô ấy gần nhất, chỉ cần năm bước nữa, Tưởng Dao liền có thể thành công nghênh đón ống thép đoạt mạng kia.
Nhưng mà, ngay khi Tưởng Dao vừa mới nhấc chân lên, một bàn tay gầy gò nhưng dịu dàng, mạnh mẽ, giữ cô ấy lại.
Quay đầu lại, Tưởng Dạo nhìn thấy Trần Mặc đang mỉm cười thản niên với cô ấy: "Để bọn họ đập đi, yên tâm, hôm nay bọn họ đập bao nhiêu, tớ sẽ khiến bọn họ bồi thường gấp mười lần!"
"Tin tưởng tớ đi!"
Giọng nói của Trần Mặc rất nhẹ, nhưng lại mang đến một sự tự tin mạnh mẽ không thể nghi ngờ, cảm nhiễm Tưởng Dao, Tưởng Dao vậy mà lại không có chút nghi ngờ nào, lựa chọn tin tưởng Trần Mặc.
Cô ấy tin tưởng Trần Mặc đã nói, thì sẽ tuyệt đối làm được!
"Vâng! Em tin tưởng anh, anh Trần Mặc!" Trong nháy mắt, Tưởng Dạo nước mắt đầy mặt.
Kiếp trước, khi thiếu niên đau khổ nhất, thiếu nữ không hề chùn bước mà chăm sóc, không rời không bỏ.
Kiếp này, khi thiếu nữ bất lực nhất, thiếu niên lại không có chút do dự nào ra tay trợ giúp, làm ấm tâm hồn!
"Không sai biệt lắm!" Giọng nói nhàn nhạt, đột nhiên vang lên, lại truyền đến rõ ràng vào trong tai mọi người.
Trần Mặc kéo Tưởng Dao ra phía sau mình, hai tay cắm trong túi quần, chậm rãi đi ra, trên mặt mang theo nụ cười như có như không.
Bọn thiếu niên đang đập đồ ngây người trong nhá mắt, không tự chủ được dùng tay lại.
Gã đầu trọc Trương Hổ hiếu kì nhìn chằm chằm Trần Mặc, cười ha ha nói: "Mày là ai? Chán sống rồi à, còn dám quản chuyện của Trương Hổ tao?"
Trần Mặc mỉm cười, hơi nghiêng đầu, suy nghĩ nhìn Trương Hổ, thản nhiên nói: "Một người mày chọc không nổi!"
"Con me no!"
Trương Hổ trợn mắt há mồm, nhịn không được mà chửi tục, quay đầu cười to, nói với đám đàn em kia: "Các anh em, mọi người có nghe thấy không? Nó nói nó là người mà tao chọc không nổi, mọi người nói, ở con đường này, còn có người Trương Hổ tao không chọc nổi sao?"
"Ha ha..."
Mười tên đàn em cười vang một trận, chế giễu nhìn Trần Mặc, giống như là đang nhìn một chú hề.
Thấy tuổi tác và quần áo của Trần Mặc, rõ ràng chính là một học sinh cấp 3, một học sinh THPT lại dám nói những lời này với Hổ ca đã thành dành nhiều năm, đám đàn em cảm thấy, Trần Mặc không phải đầu có vấn đề, thì chính là rối loạn thần kinh.
Triệu Cương trong đám liền hoảng sợ, trong lòng thềm kêu một tiếng không
"Hôm nay Chu Hào cậu ta đã làm ra loại chuyện độc ác như vậy, sau này tình bạn, cũng dừng ở đây!" Triệu Lâm cũng vô cùng tức giận gầm lên.
"Đúng, đợi đến khi khai giảng, nhất định phải lan truyền hành vi hôm nay của Chu Hào ra khắp toàn trường, xem cậu ta sau này có có mặt mũi để tiếp tục đi học hay không!" Những bạn học khác cũng tức giận không kiềm chế được, ầm ĩ quyết định, đoạn tuyệt quan hệ với Chu Hào.
Đánh Chu Hào một bạt tai, Trương Hổ cảm giác hơi hả giận, nhưng mà, chuyện này cũng không thể ngăn cản được chuyện mà hắn ta muốn làm, ở con đường này, địa vị của Trương Hổ hắn ta không thể khiêu khích!
"Các anh em!" Trương Hổ lại giơ cao tay lần nữa, sau đó nhanh chóng thả xuống: "Đập!"
Đàn em hơn mười người lập tức hành động, có người cầm ghế lên, có người trực tiếp cầm ống thép trong tay, đập loạn bàn ghế trong quán ăn một trận.
Binh binh bốp bốp, cốp cốp, gỗ vụn bay toán loạn, toàn bộ quán ăn trong nháy mắt đều loạn một mảng.
Tất cả bạn học cuống quít đứng lên, tập trung lại một chỗ, trốn ở trong góc tường, rất sợ bị lan đến gần.
Ngay cả cha mẹ Tưởng Dao, cũng là sắc mặt hoảng sợ lui về sau, cho đến bây giờ, mẹ Tưởng Dao cũng không dám tin Trương Hổ vậy mà lại dám đập quán ăn của bà ấy.
Chỉ có Tưởng Dao, lẻ loi đứng ở vị trí cũ, mặc dù gỗ bay tán loạn, xoẹt qua gương mặt thanh tú của cô ấy, từ đầu đến cuối cũng không lui lại nửa bước.
Quán ăn này, chứa đựng tất cả ước mơ trong tâm hồn nho nhỏ của cô ấy. Bản tính cô ấy tự ti, không có ai biết cô ấy tự ti bắt đầu từ đâu? Nhưng mà, chính cô ấy cũng rất rõ ràng, cô ấy tự ti cũng bởi vì gia thế!
Mỗi lần đúng cùng một chỗ với đám người An Khả Duyệt, Tưởng Dao luôn luôn không quên được gia thế của mình, cảm giác kém đi một bậc. Cô ấy khát vọng thay đổi, cô ấy hy bọng có một ngày có thể ngẩng đầu, ưỡn ngực đứng chung một chỗ với An Khả Duyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dừng tay!"
Tưởng Dao đột nhiên bộc phát ra tiếng gầm giận dữ, giọng nói vang dội, mang theo một sự bị thương sắp chết.
Nhưng mà tiếng nói của cô ấy rất nhanh liền bị dìm trong tiếng đập phá loạn xa, giống như một hạt bụi, rơi vào trong biển cả mênh mông.
Trên mặt Tưởng Dạo hiện lên sự kiên quyết, cười nhạt một tiếng, nếu như cô ấy chết dưới gậy của bọn họ, có lẽ sẽ bảo vệ được quán ăn đi!
Đột nhiên, Tưởng Dao không có chút dấu hiệu nào nhào tới dưới một ống thép do một thanh niên cầm cách cô ấy gần nhất, chỉ cần năm bước nữa, Tưởng Dao liền có thể thành công nghênh đón ống thép đoạt mạng kia.
Nhưng mà, ngay khi Tưởng Dao vừa mới nhấc chân lên, một bàn tay gầy gò nhưng dịu dàng, mạnh mẽ, giữ cô ấy lại.
Quay đầu lại, Tưởng Dạo nhìn thấy Trần Mặc đang mỉm cười thản niên với cô ấy: "Để bọn họ đập đi, yên tâm, hôm nay bọn họ đập bao nhiêu, tớ sẽ khiến bọn họ bồi thường gấp mười lần!"
"Tin tưởng tớ đi!"
Giọng nói của Trần Mặc rất nhẹ, nhưng lại mang đến một sự tự tin mạnh mẽ không thể nghi ngờ, cảm nhiễm Tưởng Dao, Tưởng Dao vậy mà lại không có chút nghi ngờ nào, lựa chọn tin tưởng Trần Mặc.
Cô ấy tin tưởng Trần Mặc đã nói, thì sẽ tuyệt đối làm được!
"Vâng! Em tin tưởng anh, anh Trần Mặc!" Trong nháy mắt, Tưởng Dạo nước mắt đầy mặt.
Kiếp trước, khi thiếu niên đau khổ nhất, thiếu nữ không hề chùn bước mà chăm sóc, không rời không bỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếp này, khi thiếu nữ bất lực nhất, thiếu niên lại không có chút do dự nào ra tay trợ giúp, làm ấm tâm hồn!
"Không sai biệt lắm!" Giọng nói nhàn nhạt, đột nhiên vang lên, lại truyền đến rõ ràng vào trong tai mọi người.
Trần Mặc kéo Tưởng Dao ra phía sau mình, hai tay cắm trong túi quần, chậm rãi đi ra, trên mặt mang theo nụ cười như có như không.
Bọn thiếu niên đang đập đồ ngây người trong nhá mắt, không tự chủ được dùng tay lại.
Gã đầu trọc Trương Hổ hiếu kì nhìn chằm chằm Trần Mặc, cười ha ha nói: "Mày là ai? Chán sống rồi à, còn dám quản chuyện của Trương Hổ tao?"
Trần Mặc mỉm cười, hơi nghiêng đầu, suy nghĩ nhìn Trương Hổ, thản nhiên nói: "Một người mày chọc không nổi!"
"Con me no!"
Trương Hổ trợn mắt há mồm, nhịn không được mà chửi tục, quay đầu cười to, nói với đám đàn em kia: "Các anh em, mọi người có nghe thấy không? Nó nói nó là người mà tao chọc không nổi, mọi người nói, ở con đường này, còn có người Trương Hổ tao không chọc nổi sao?"
"Ha ha..."
Mười tên đàn em cười vang một trận, chế giễu nhìn Trần Mặc, giống như là đang nhìn một chú hề.
Thấy tuổi tác và quần áo của Trần Mặc, rõ ràng chính là một học sinh cấp 3, một học sinh THPT lại dám nói những lời này với Hổ ca đã thành dành nhiều năm, đám đàn em cảm thấy, Trần Mặc không phải đầu có vấn đề, thì chính là rối loạn thần kinh.
Triệu Cương trong đám liền hoảng sợ, trong lòng thềm kêu một tiếng không
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro