Chương 31 - Đối Chọi Gay Gắt (1)
Thù Địch (2)
Trư Ba Thụ
2024-08-12 10:05:18
Nếu thi lại một lần nữa, Trần Mặc tuyệt đối nắm chắc, cho dù không để thi được max điểm, cũng đủ để đứng đầu toàn trường.
Mười giờ rưỡi, còn cách một tiếng nữa là đến giữa khai trương quán ăn nhà Tưởng Dao, trừ thời gian đi đường ra, cơ bản không còn thừa lại bao nhiêu thời gian.
Trần Mặc đóng cửa lại, rời khỏi tiểu viện, chuẩn bị đi ra cửa hàng, mua chút đồ làm quà.
Nhưng mà, Trần Mặc sống sáu trăm năm, đối với chuyện tặng quà này lại dốt đặc cán mai, cơ bản không biết nên tặng cái gì cho phù hợp. Cuối cùng, dứt khoát mua một cái bao lì xì trong siêu thị, bỏ một ngàn vào bên trong, đối với gia đình bình thường như Tưởng Dao, lễ vật chúc mừng một ngàn đã đủ nặng!
Mười một giờ hai mươi, Trần Mặc dựa theo địa chỉ, đi vào quán ăn nhà Tưởng Dao mở, quán ăn Dao Dao.
Trần Mặc vừa xuống xe taxi, Tưởng Dao mặc áo len dài màu hồng phấn, dáng người xinh xắn, lanh lợi, liền chạy ra, nhiệt tình chào hỏi Trần Mặc: "Anh Trần Mặc, rốt cuộc anh cũng đã tới rồi, nhanh vào đi, các bạn học đều đã tới, chỉ chờ anh."
Mặc dù Tưởng Dao dậy thì trễ, nhưng bây giờ cũng là một mỹ nhân phôi (*), đứng cùng một chỗ với An Khả Duyệt, có chút thua chị kém em, nhưng đứng một mình, cũng là một tiểu mỹ nhân.
(*) Là một hạt giống có khả năng trở thành người xinh đẹp.
"Không phải còn chưa tới mười một giờ ba mươi sao?" Trần Mặc làm ra vẻ tưởng thật, trêu chọc nói.
"Ai, anh thật đúng là đúng giờ mà! Sớm biết thể sẽ nói anh đến lúc mười một giờ, nhanh vào trong, bên trong mở máy điều hoà, rất ấm." Nói xong, Tưởng Dao thân mật lôi kéo Trần Mặc đi vào trong quán ăn.
Quán ăn không lớn, khoảng chừng bốn mươi mét vuông, Trần Mặc vừa đi vào cửa, một người phụ nữ trung niên trước ngực mặc tạp dề màu đỏ mỉm cười chào hỏi: "Dao Dao, cậu đây chính là Trần Mặc đị! Từ trưa tới giờ, lỗ tai mẹ nghe con lải nhải cũng sắp thành kén rồi."
Tưởng Dao lập tức hơi đỏ mặt, hờn dỗi: "Mẹ, mẹ nói lung tung gì vậy! Mẹ nhanh đi làm việc của mẹ đi!"
Nhìn thấy bộ dáng này của Tưởng Dao, rõ ràng bị người chọc trung tâm tư, phần lớn bạn học nam trên bàn ăn ở bên cạnh, trong mắt nhìn về phía Trần Mặc, âm thầm mang theo thái độ thù địch.
Hôm này quán ăn khai trương, không tiếp đón khách, chỉ bày hai bàn, tất cả đều là bạn học của Tưởng Dao.
Hôm nay Tưởng Dao mời bạn học, đều là con cái của gia đình bình thường, có thể đi học ở THPT Vũ Châu, toàn bộ đều nhờ vào thành tích học tập kinh người.
Chẳng qua là đã bị thiên chi kiêu tử vừa có gia thế vừa có thành tích học tập ưu tú An Khả Duyệt và Trịnh Nguyên Hạo trước mắt, che đậy ánh hào quang.
Cấp bậc hoa khôi trường An Khả Duyệt, những người con cái trong gia đình bình thường này, chỉ có thể âm thầm thèm muốn, còn nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì, ngay cả bọn họ cũng đều biết không có khả năng đó.
Nhưng, Tưởng Dao lại không giống như vậy, mặc dù cô ấy không có loá mắt như An Khả Duyệt, nhưng trong lớp cũng là người đẹp xếp trong top 3, càng khó hơn chính là, gia thế của Tưởng Dao, môn đăng hộ đối với những học sinh nam đến vào hôm nay.
Hiện tại vậy mà nhìn thấy Tưởng Dao giống như có chút ý với Trần Mặc, những học sinh nam này lập tức xem Trần Mặc là tình địch. Nếu như Trần Mặc cũng là công tử nhà giàu giống như Trịnh Nguyên Hạo, bọn họ có lẽ không có can đảm xem Trần Mặc là tình địch, nhưng hết lần này tới lần khác, Trần Mặc giống như bọn họ, gia thế bình thường, thành tích học tập càng kém xa vạn dặm so với bọn họ. Trong lòng những học sinh nam này đương nhiên vạn lần không phục!
Cái này chính là thói hư tật xấu của con người!
Giống như một triệu phú một triệu, đối mặt với triệu phú khác, phần lớn chẳng thèm ngó ngàng tới, khi đối mặt với triệu phú mười triệu, cũng không dám có tư tưởng tranh giành, nhưng khi họ đối mặt với tỷ phú, nhà giàu nhất thế giới, bọn họ chỉ có thể ngước nhìn, không sinh ra được chút suy nghĩ ganh đua so sánh nào.
Thực ra tất cả đều do mẹ của Trần Mặc, vì khiến Trần Mặc tĩnh tâm học tập, chẳng những nghiêm khắc khống chế tiền tiêu vặt của hắn, còn che giấu thân phận của hắn, ở bên ngoài tuyên bố Trần Mặc chính là con cái của một gia đình bình thường.
Về phần thân phận thực sự của Trần Mặc, chỉ có một mình An Khả Duyệt biết.
Trần Mặc chỉ liếc nhìn vẻ mặt đám người một lát, liền hiểu được suy nghĩ của bọn họ, nhưng Trần Mặc cơ bản khinh thường để ý đến. Ngay cả loại quái vật khổng lồ Lý gia Yên Kinh kia, Trần Mặc còn xem như con kiến hôi, huống chi những thằng nhóc học sinh lớp mười hai này.
Mười giờ rưỡi, còn cách một tiếng nữa là đến giữa khai trương quán ăn nhà Tưởng Dao, trừ thời gian đi đường ra, cơ bản không còn thừa lại bao nhiêu thời gian.
Trần Mặc đóng cửa lại, rời khỏi tiểu viện, chuẩn bị đi ra cửa hàng, mua chút đồ làm quà.
Nhưng mà, Trần Mặc sống sáu trăm năm, đối với chuyện tặng quà này lại dốt đặc cán mai, cơ bản không biết nên tặng cái gì cho phù hợp. Cuối cùng, dứt khoát mua một cái bao lì xì trong siêu thị, bỏ một ngàn vào bên trong, đối với gia đình bình thường như Tưởng Dao, lễ vật chúc mừng một ngàn đã đủ nặng!
Mười một giờ hai mươi, Trần Mặc dựa theo địa chỉ, đi vào quán ăn nhà Tưởng Dao mở, quán ăn Dao Dao.
Trần Mặc vừa xuống xe taxi, Tưởng Dao mặc áo len dài màu hồng phấn, dáng người xinh xắn, lanh lợi, liền chạy ra, nhiệt tình chào hỏi Trần Mặc: "Anh Trần Mặc, rốt cuộc anh cũng đã tới rồi, nhanh vào đi, các bạn học đều đã tới, chỉ chờ anh."
Mặc dù Tưởng Dao dậy thì trễ, nhưng bây giờ cũng là một mỹ nhân phôi (*), đứng cùng một chỗ với An Khả Duyệt, có chút thua chị kém em, nhưng đứng một mình, cũng là một tiểu mỹ nhân.
(*) Là một hạt giống có khả năng trở thành người xinh đẹp.
"Không phải còn chưa tới mười một giờ ba mươi sao?" Trần Mặc làm ra vẻ tưởng thật, trêu chọc nói.
"Ai, anh thật đúng là đúng giờ mà! Sớm biết thể sẽ nói anh đến lúc mười một giờ, nhanh vào trong, bên trong mở máy điều hoà, rất ấm." Nói xong, Tưởng Dao thân mật lôi kéo Trần Mặc đi vào trong quán ăn.
Quán ăn không lớn, khoảng chừng bốn mươi mét vuông, Trần Mặc vừa đi vào cửa, một người phụ nữ trung niên trước ngực mặc tạp dề màu đỏ mỉm cười chào hỏi: "Dao Dao, cậu đây chính là Trần Mặc đị! Từ trưa tới giờ, lỗ tai mẹ nghe con lải nhải cũng sắp thành kén rồi."
Tưởng Dao lập tức hơi đỏ mặt, hờn dỗi: "Mẹ, mẹ nói lung tung gì vậy! Mẹ nhanh đi làm việc của mẹ đi!"
Nhìn thấy bộ dáng này của Tưởng Dao, rõ ràng bị người chọc trung tâm tư, phần lớn bạn học nam trên bàn ăn ở bên cạnh, trong mắt nhìn về phía Trần Mặc, âm thầm mang theo thái độ thù địch.
Hôm này quán ăn khai trương, không tiếp đón khách, chỉ bày hai bàn, tất cả đều là bạn học của Tưởng Dao.
Hôm nay Tưởng Dao mời bạn học, đều là con cái của gia đình bình thường, có thể đi học ở THPT Vũ Châu, toàn bộ đều nhờ vào thành tích học tập kinh người.
Chẳng qua là đã bị thiên chi kiêu tử vừa có gia thế vừa có thành tích học tập ưu tú An Khả Duyệt và Trịnh Nguyên Hạo trước mắt, che đậy ánh hào quang.
Cấp bậc hoa khôi trường An Khả Duyệt, những người con cái trong gia đình bình thường này, chỉ có thể âm thầm thèm muốn, còn nghĩ sẽ phát sinh chuyện gì, ngay cả bọn họ cũng đều biết không có khả năng đó.
Nhưng, Tưởng Dao lại không giống như vậy, mặc dù cô ấy không có loá mắt như An Khả Duyệt, nhưng trong lớp cũng là người đẹp xếp trong top 3, càng khó hơn chính là, gia thế của Tưởng Dao, môn đăng hộ đối với những học sinh nam đến vào hôm nay.
Hiện tại vậy mà nhìn thấy Tưởng Dao giống như có chút ý với Trần Mặc, những học sinh nam này lập tức xem Trần Mặc là tình địch. Nếu như Trần Mặc cũng là công tử nhà giàu giống như Trịnh Nguyên Hạo, bọn họ có lẽ không có can đảm xem Trần Mặc là tình địch, nhưng hết lần này tới lần khác, Trần Mặc giống như bọn họ, gia thế bình thường, thành tích học tập càng kém xa vạn dặm so với bọn họ. Trong lòng những học sinh nam này đương nhiên vạn lần không phục!
Cái này chính là thói hư tật xấu của con người!
Giống như một triệu phú một triệu, đối mặt với triệu phú khác, phần lớn chẳng thèm ngó ngàng tới, khi đối mặt với triệu phú mười triệu, cũng không dám có tư tưởng tranh giành, nhưng khi họ đối mặt với tỷ phú, nhà giàu nhất thế giới, bọn họ chỉ có thể ngước nhìn, không sinh ra được chút suy nghĩ ganh đua so sánh nào.
Thực ra tất cả đều do mẹ của Trần Mặc, vì khiến Trần Mặc tĩnh tâm học tập, chẳng những nghiêm khắc khống chế tiền tiêu vặt của hắn, còn che giấu thân phận của hắn, ở bên ngoài tuyên bố Trần Mặc chính là con cái của một gia đình bình thường.
Về phần thân phận thực sự của Trần Mặc, chỉ có một mình An Khả Duyệt biết.
Trần Mặc chỉ liếc nhìn vẻ mặt đám người một lát, liền hiểu được suy nghĩ của bọn họ, nhưng Trần Mặc cơ bản khinh thường để ý đến. Ngay cả loại quái vật khổng lồ Lý gia Yên Kinh kia, Trần Mặc còn xem như con kiến hôi, huống chi những thằng nhóc học sinh lớp mười hai này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro