Chương 31 - Đối Chọi Gay Gắt (1)
Thù Địch (1)
Trư Ba Thụ
2024-08-12 10:05:18
Khi màn đêm buông xuống, chấn động vô hình từ trong tiểu viện thôn Thành Trung chỗ Trần Mặc ở, dập dờn phóng ra.
Sau đó, một lực hút kinh khủng kéo linh khí đất trời trong phạm vi trăm mét, điên cuồng tràn vào căn phòng Trần Mặc ở.
Trần Mặc đang ngồi xếp bằng chính giữa Tụ Linh trận, giống như thân ở trong tâm vòi rồng.
Nhưng, trong chốc lát, tất cả trở nên bình thường trở lại.
Đùng!
Giống như có một tấm màn mỏng bị đâm xuyên, Trần Mặc từ từ mở mắt ra, một tia sáng dài hai thước từ trong mắt Trần Mặc nổ bắn mạnh ra, một phút sau, mới chậm rãi tan biến.
Trần Mặc nhẹ nhàng nâng tay lên, hơi suy nghĩ, một tầng linh lực ngưng tụ thành ánh sáng màu vàng bao lấy bàn tay của hắn, giống như là hoá thành sự vật có thật.
"Tầng một Ngưng Khí, linh lực ngoại phóng (*)!"
(*) Linh lực phóng ra bên ngoài
Trần Mặc gật đầu, hơi lộ ra vẻ hài lòng: "Vẫn là Tụ Linh trận bá đạo, khiến mình bước vào cảnh giới Ngưng Khí sớm hai ngày! Dựa theo tốc độ này, mười ngày sau, mình chắc hẳn có thể bước vào tầng hai Ngung Khí, linh lực hoá kiếm!"
Xem đồng hồ, Trần Mặc tiếp tục đắm chìm trong tu luyện, vừa đột phá đến tầng một Ngưng Khí, Trần Mặc cần củng cố thực lực. Kiếp trước chính thua thiệt bởi vì tham làm làm bừa (*), kiếp này, Trần Mặc làm gì phải chắc đó, từng bước từng bước một, củng cố tốt căn cơ.
(*) Ý Trần Mặc nói đến là chuyện kiếp trước tu luyện muốn lên cấp nhanh nhưng lại không củng cố thực lực
Bảy giờ sáng, Trần Mặc kết thúc tu luyện, cảnh giới tầng một Ngưng Khí đã được củng cố đầy.
Trần Mặc mở điện thoại lên, đi rửa mặt, sau đó đi ra ngoài ăn sáng.
Hôm nay, còn có thể nghỉ một ngày, ngày mai chính là ngày nhận bảng điểm. Ngày mai, chắc cũng là ngày Yến gia đến từ hôn.
Nhớ đến cảnh tượng từ hôn của Yến gia ở kiếp trước, trực tiếp khiến Trần Mặc biến thành trò cười của tất cả mọi người, nhưng kiếp này... Trần Mặc cười lạnh.
Ăn sáng xong, Trần Mặc về phòng, không có tiếp tục tu luyện, mà mở sách ra, chuẩn bị bổ sung lại việc học đã bị bỏ sót kia.
Trần Mặc thành công bước vào tầng một Ngưng Khí, các chức năng của cỏ thể vượt xa người bình thường, nhưng cậu như đã nhìn thấy sẽ không quên được, từ một suy ra ba, cơ bản không có cách nào so với năng lực học tập bây giờ của Trần Mặc. Những kiến thức trước kia tốn sức suy nghĩ muốn học cũng học không được, hiện tại chỉ cần nhìn qua sách vở một lần, liền có thể vô sự tự thông(*).
(*) Không làm cũng có thể hiểu rõ
Một tiếng đồng hồ, Trần Mặc xem xong tiếng Anh, đã nắm giữ hoàn toàn.
Bỗng nhiên, tiếng chuông di động của Trần Mặc reo lên, nhìn thấy hiển thị cuộc gọi, Tưởng Dao gọi đến.
Trần Mặc mỉm cười, trước mắt lập tức hiện ra gương mặt xinh đẹp luôn mang theo sự rụt rè của Tưởng Dao kia.
"Dao Dao, mới sáng sớm đã gọi điện cho tớ làm gì? Có phải gặp chuyện phiền phức gì hay không?" Trần Mặc còn chưa quên một chuyện lớn gần nhất sắp xảy ra của nhà Tưởng Dao, nhưng thời gian cụ thể thì hắn không nhớ rõ, cho nên thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở Tưởng Dao gặp chuyện phiền phức gì thì lập tức gọi điện cho hắn.
Tưởng Dao ngượng ngùng cười trộm hai tiếng, nghiêm túc nói: "Em không gặp chuyện phiền phức gì cả, anh Trần Mặc, hôm nay cha mẹ em khai trương quán, cha mẹ em bảo em mời một vài bạn học tới làm khách hàng đầu tiên, miễn phí ăn uống!"
Cho dù Tưởng Dao nói là mời bạn học, khẳng định sẽ còn mời những người khác, nhưng Trần Mặc đoán, hắn chắc hẳn là người bạn học đầu tiên Tưởng Dao gọi điện.
Thấy Trần Mặc ở đầu dây bên kia không có trả lời lại ngay, Tưởng Dao vội vàng bổ sung: "Anh Trần Mặc, quán ăn nhà em không lớn, chỉ bán một vài món ăn thường ngày, cho nên lần any em không có mời đám công tử nhà giàu Trịnh Nguyên Hạo kia, xem như mời bọn họ cũng không nhất định sẽ để ý tới, ngay cả Khả Duyệt em cũng không nói cho cậu ấy. Anh cứ yên tâm đến đây đi, sẽ không để anh bị khó xử đâu."
Tưởng Dao biết Trần Mặc và đám người Trịnh Nguyên Hạo không hợp nhau, hai ngày trước ở sân trường không cho An Khả Duyệt sắc mặt tốt, lần này ngay cả An Khả Duyệt có quan hệ tốt với cô ấy cũng không mời, đủ thấy trình độ coi trọng của cô gái nhỏ này đối với Trần Mặc.
Trong lòng Trần Mặc chảy qua một dòng nước ấm, hắn cũng không phải sợ nhìn thấy đám người Trịnh Nguyên Hạo, mà là không muốn lãng phí thời gian quý giá lên những việc vặt lặt trần tục này.
Nhưng mà Tưởng Dao vì hắn đã chuẩn bị nhiều như vậy, nếu như Trần Mặc không đi, cũng không khỏi quá mất tình người đi.
"Được, mấy giờ bắt đầu? Tớ sẽ đến đúng giờ?"
Tưởng Dao vui vẻ nói: "Mười một giờ rưỡi trua, lát nữa em gửi vị trí qua điện thoại cho anh, nhớ kỹ, nhất định phải tới đó nhé!"
"Ừ!"
Cúp điện thoại, khoé môi Trần Mặc còn mang theo nụ cười dịu dàng, kiếp trước, hắn bị ma xui quỷ ám, lạnh nhạt Tưởng Dao, kiếp này, liền để hắn đền bù lại đi!
Hiện tại mới 8 giờ 30 phút, còn ba tiếng nữa, Trần Mặc cũng không sốt ruột, lại lấy sách giáo khoa môn ngữ văn ra, dùng nửa tiếng xem xong, cũng nắm giữ hoàn toàn.
Lại tốn thêm nửa giờ nữa, lấy Toán, Vật Lý, Hoá, Lịch Sử, Địa Lý, nhìn xem tất cả kiến thức một lần, Trần Mặc mới hơi cảm giác mệt mỏi, đứng dậy.
Toàn bộ kiến thức của nóa học kỳ lớp mười hai đều đã khắc ghi trong đầu Trần Mặc.
Sau đó, một lực hút kinh khủng kéo linh khí đất trời trong phạm vi trăm mét, điên cuồng tràn vào căn phòng Trần Mặc ở.
Trần Mặc đang ngồi xếp bằng chính giữa Tụ Linh trận, giống như thân ở trong tâm vòi rồng.
Nhưng, trong chốc lát, tất cả trở nên bình thường trở lại.
Đùng!
Giống như có một tấm màn mỏng bị đâm xuyên, Trần Mặc từ từ mở mắt ra, một tia sáng dài hai thước từ trong mắt Trần Mặc nổ bắn mạnh ra, một phút sau, mới chậm rãi tan biến.
Trần Mặc nhẹ nhàng nâng tay lên, hơi suy nghĩ, một tầng linh lực ngưng tụ thành ánh sáng màu vàng bao lấy bàn tay của hắn, giống như là hoá thành sự vật có thật.
"Tầng một Ngưng Khí, linh lực ngoại phóng (*)!"
(*) Linh lực phóng ra bên ngoài
Trần Mặc gật đầu, hơi lộ ra vẻ hài lòng: "Vẫn là Tụ Linh trận bá đạo, khiến mình bước vào cảnh giới Ngưng Khí sớm hai ngày! Dựa theo tốc độ này, mười ngày sau, mình chắc hẳn có thể bước vào tầng hai Ngung Khí, linh lực hoá kiếm!"
Xem đồng hồ, Trần Mặc tiếp tục đắm chìm trong tu luyện, vừa đột phá đến tầng một Ngưng Khí, Trần Mặc cần củng cố thực lực. Kiếp trước chính thua thiệt bởi vì tham làm làm bừa (*), kiếp này, Trần Mặc làm gì phải chắc đó, từng bước từng bước một, củng cố tốt căn cơ.
(*) Ý Trần Mặc nói đến là chuyện kiếp trước tu luyện muốn lên cấp nhanh nhưng lại không củng cố thực lực
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảy giờ sáng, Trần Mặc kết thúc tu luyện, cảnh giới tầng một Ngưng Khí đã được củng cố đầy.
Trần Mặc mở điện thoại lên, đi rửa mặt, sau đó đi ra ngoài ăn sáng.
Hôm nay, còn có thể nghỉ một ngày, ngày mai chính là ngày nhận bảng điểm. Ngày mai, chắc cũng là ngày Yến gia đến từ hôn.
Nhớ đến cảnh tượng từ hôn của Yến gia ở kiếp trước, trực tiếp khiến Trần Mặc biến thành trò cười của tất cả mọi người, nhưng kiếp này... Trần Mặc cười lạnh.
Ăn sáng xong, Trần Mặc về phòng, không có tiếp tục tu luyện, mà mở sách ra, chuẩn bị bổ sung lại việc học đã bị bỏ sót kia.
Trần Mặc thành công bước vào tầng một Ngưng Khí, các chức năng của cỏ thể vượt xa người bình thường, nhưng cậu như đã nhìn thấy sẽ không quên được, từ một suy ra ba, cơ bản không có cách nào so với năng lực học tập bây giờ của Trần Mặc. Những kiến thức trước kia tốn sức suy nghĩ muốn học cũng học không được, hiện tại chỉ cần nhìn qua sách vở một lần, liền có thể vô sự tự thông(*).
(*) Không làm cũng có thể hiểu rõ
Một tiếng đồng hồ, Trần Mặc xem xong tiếng Anh, đã nắm giữ hoàn toàn.
Bỗng nhiên, tiếng chuông di động của Trần Mặc reo lên, nhìn thấy hiển thị cuộc gọi, Tưởng Dao gọi đến.
Trần Mặc mỉm cười, trước mắt lập tức hiện ra gương mặt xinh đẹp luôn mang theo sự rụt rè của Tưởng Dao kia.
"Dao Dao, mới sáng sớm đã gọi điện cho tớ làm gì? Có phải gặp chuyện phiền phức gì hay không?" Trần Mặc còn chưa quên một chuyện lớn gần nhất sắp xảy ra của nhà Tưởng Dao, nhưng thời gian cụ thể thì hắn không nhớ rõ, cho nên thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở Tưởng Dao gặp chuyện phiền phức gì thì lập tức gọi điện cho hắn.
Tưởng Dao ngượng ngùng cười trộm hai tiếng, nghiêm túc nói: "Em không gặp chuyện phiền phức gì cả, anh Trần Mặc, hôm nay cha mẹ em khai trương quán, cha mẹ em bảo em mời một vài bạn học tới làm khách hàng đầu tiên, miễn phí ăn uống!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù Tưởng Dao nói là mời bạn học, khẳng định sẽ còn mời những người khác, nhưng Trần Mặc đoán, hắn chắc hẳn là người bạn học đầu tiên Tưởng Dao gọi điện.
Thấy Trần Mặc ở đầu dây bên kia không có trả lời lại ngay, Tưởng Dao vội vàng bổ sung: "Anh Trần Mặc, quán ăn nhà em không lớn, chỉ bán một vài món ăn thường ngày, cho nên lần any em không có mời đám công tử nhà giàu Trịnh Nguyên Hạo kia, xem như mời bọn họ cũng không nhất định sẽ để ý tới, ngay cả Khả Duyệt em cũng không nói cho cậu ấy. Anh cứ yên tâm đến đây đi, sẽ không để anh bị khó xử đâu."
Tưởng Dao biết Trần Mặc và đám người Trịnh Nguyên Hạo không hợp nhau, hai ngày trước ở sân trường không cho An Khả Duyệt sắc mặt tốt, lần này ngay cả An Khả Duyệt có quan hệ tốt với cô ấy cũng không mời, đủ thấy trình độ coi trọng của cô gái nhỏ này đối với Trần Mặc.
Trong lòng Trần Mặc chảy qua một dòng nước ấm, hắn cũng không phải sợ nhìn thấy đám người Trịnh Nguyên Hạo, mà là không muốn lãng phí thời gian quý giá lên những việc vặt lặt trần tục này.
Nhưng mà Tưởng Dao vì hắn đã chuẩn bị nhiều như vậy, nếu như Trần Mặc không đi, cũng không khỏi quá mất tình người đi.
"Được, mấy giờ bắt đầu? Tớ sẽ đến đúng giờ?"
Tưởng Dao vui vẻ nói: "Mười một giờ rưỡi trua, lát nữa em gửi vị trí qua điện thoại cho anh, nhớ kỹ, nhất định phải tới đó nhé!"
"Ừ!"
Cúp điện thoại, khoé môi Trần Mặc còn mang theo nụ cười dịu dàng, kiếp trước, hắn bị ma xui quỷ ám, lạnh nhạt Tưởng Dao, kiếp này, liền để hắn đền bù lại đi!
Hiện tại mới 8 giờ 30 phút, còn ba tiếng nữa, Trần Mặc cũng không sốt ruột, lại lấy sách giáo khoa môn ngữ văn ra, dùng nửa tiếng xem xong, cũng nắm giữ hoàn toàn.
Lại tốn thêm nửa giờ nữa, lấy Toán, Vật Lý, Hoá, Lịch Sử, Địa Lý, nhìn xem tất cả kiến thức một lần, Trần Mặc mới hơi cảm giác mệt mỏi, đứng dậy.
Toàn bộ kiến thức của nóa học kỳ lớp mười hai đều đã khắc ghi trong đầu Trần Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro