Chương 31 - Đối Chọi Gay Gắt (1)
Hội Nghị Gia Tộ...
Trư Ba Thụ
2024-08-12 10:05:18
Gia chủ hiện tại của Yến gia - Yến Mãn Xuyên, là người chính trực, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cho dù Trần Mặc không có bộc lộ ra thực lực Nội Cảnh võ giả, cũng một mực phản đối việc từ hôn.
Cũng chính bởi vì Yến Mãn Xuyên cật lực phản đối, khiến những người Vốn dĩ chưa quyết định kia, đứng chung chiến tuyến với ông ta. Mới có thể cùng những người thuộc phải kiên trì muốn từ hôn, không muốn đắc tội với Lý gia, giằng co không ngớt.
Nhưng mà tình hình giằng co này, sau khi một người xuất hiện, cuối cùng cũng kết thúc.
Người này chính là gia chủ trước của Yến gia, ông nội Yến Khuynh Thành, cha của gia chủ đương thời Yến Mãn Xuyên, Yến An Trọng.
Mặc dù Yến An Trọng đã rút lui khỏi vị trí gia chủ, nhưng người nắm quyền thực sự ở Yến gia, vẫn là vị lão gia chủ này như cũ. Ông ta ở Yến gia, chính là một tờ thánh chỉ, không người nào dám phản bác.
Yến An Trọng mày rậm, mũi ưng, thân hình cao lớn, lớn hơn Lý Đông Dương mấy tuổi, lại nhìn già hơn Lý Đông Dương rất nhiều, trên người cũng không có khí chất ngang ngược như Lý Đông Dương.
Nhưng mà, ngay thời khắc ông ta đứng trong phòng hội nghị, tất cả mọi người trong tộc đều đứng lên, hơi cúi đầu, tỏ vẻ tôn kính.
Yến Mãn Xuyên đang chủ trì hội nghị gia tộc, cuống quít đứng dậy, dìu Yến An Trọng đến ngồi ở vị trí chủ vị, khom người nói: "Một chút chuyện nhỏ này, vậy mà lại quấy rầy cha, đều do Mãn Xuyên vô năng, xin cha tha tội!"
Yến An Trọng khoát tay, ra hiệu bảo Yến Mãn Xuyên lui ra.
Yến Mãn Xuyên vội vàng lui về phía sau Yến An Trọng, đang khom người đúng thẳng dậy, im lặng nghe chỉ bảo.
Yến An Trọng mắt đang híp lại mở ra, nhìn đám người trong phòng hội nghị, giọng nói lạnh nhạt, lại lộ ra một sự uy nghiêm không được kháng cự: "Chuyện hôn sự này, nhất định phải lui! Nếu không thì sẽ đắc tội Lý gia, đối với Yến gia chúng ta mà nói, cái được không bù nổi cái mất!"
Lập tức, những người vốn dĩ ủng hộ từ hôn kia, vẻ mặt lộ ra sự vui mừng.
Mà những người con lại do Yến Mãn Xuyên dẫn đầu, lại là tâm tình nặng nề.
Nhưng mà, Yến An Trọng bỗng nhiên nói: "Nhưng, một Nội Cảnh võ giả chưa đủ mười tám tuổi, tiềm lực vô hạn, đồng dạng không thể từ bỏ!"
Lần này, tất cả mọi người đều ngơ ra, rốt cuộc Yến An Trọng là có ý gì? Chuyện hôn nhân này, cuối cùng là lùi hay không lùi?
Tất cả mọi người, kể cả Yến Mãn Xuyên, ánh mắt đều tập trung lên người vị cầm lái thực sự ở Yến gia.
Khoé miệng Yến An Trọng lại để lộ ra nụ cười như cười, như không: "Nếu cho Trần Mặc thời gian hai mươi năm, cậu ta rất có thể sẽ trưởng thành với mức độ kinh người, nếu cậu ta có thể trở thành một Hoá Cảnh tông sư, vậy Yến gia chúng ta liền có thể có một vị Hoả Cảnh tông sư trấn thủ, đến lúc đó Yến gia chúng ta nhất định nước lên thì thuyền lên, đủ để bước vào hàng ngũ siêu cấp thế gia."
"Nhưng mà, thời gian hai mươi năm này, quá dài, đủ để Lý gia huỷ diệt Yến gia chúng ta mười mấy lần, chúng ta đợi không nổi!"
Nghe mấy câu này, có vài người ngồi đó đã lộ ra vẻ mặt đã hiểu đại khái ý của Yến An Trọng.
Yến Mãn Xuyên cũng như trong mộng mới tỉnh dậy, ánh mắt nhìn cha mình, tràn ngập sự kính nể.
Yến An Trọng tiếp tục nói: "Cho nên, hôn sự này, nhất định phải lui, hơn nữa càng nhanh càng tốt, để Lý gia hiểu Yến gia chúng ta chỉ nghe lệnh của bọn ho."
"Nhưng mà chuyện từ hôn này, nhất định phải có kỹ xảo lui hôn, để khiến Lý gia biết, cũng không thể khiến Trần gia khó coi. Tốt nhất là không thông qua cuộc gặp mặt của trưởng bối hai nhà, yên lặng không tiếng động từ hôn."
"Mãn Xuyên, con đã hiểu phải làm như thế nào rồi sao?" Yến An Trọng nói xong, quay người nhìn về phía Yến Mãn Xuyên.
Yến Mãn Xuyên khom người: "Cám ơn cha đã dạy bảo, con đã hiểu!"
Yến An Trọng gật đầu: "Đã hiểu, vậy thì tan họp đi!"
Yến An Trọng cũng không chỉ nên từ hôn như thế nào, nhưng ông ta tin tưởng Yến Mãn Xuyên có thể làm tốt hết tất cả, nếu không vị trí gia chủ này, nên suy xét đến việc đổi người, con trai của Yến An Trọng, cũng không phải chỉ có một mình Yến Mãn Xuyên.
Màn đêm buông xuống, trong một toà biệt thự bên ngoài địa phận gia tộc Yến gia.
Người mặc áo lông màu trắng, tóc dài đen nhánh tới eo, gương mặt xinh đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như nàng tiên trong tranh - người đẹp nhất Yên Kinh - Yến Khuynh Thành, nhìn qua cửa sổ, nhìn về hướng phòng hội nghị Yến gia, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.
Bên cạnh, một cô gái xinh đẹp mặc đồ màu đỏ, tư thế hiên ngang, sắc mặt bình tĩnh, nói: "Tiểu thư, lão gia chủ trở về rồi, hội nghị gia tộc vừa kết thúc."
Yến Khuynh Thình nhíu đôi lông mày trăng khuyết lại, giọng nói lạnh nhạt: "Ông nội trở về, xem ra bọn họ cũng đã có quyết định rồi!"
Cô gái áo đỏ gật đầu: "Không sai, bọn họ đã quyết định huỷ hôn."
Bỗng nhiên, cô gái có chút nghi ngờ nhìn Yến Khuynh Thành, hỏi: "Vậy tiểu thư, chúng ta có nên..."
Yến Khuynh Thành nhấc bàn tay ngọc ngà lên, ánh mắt xa xăm đầy thâm thuý, vẻ mặt kiên định: "Bọn họ làm theo quyết định của bọn họ, tôi làm theo quyết định của tôi. Đính hôn là bọn họ, từ hôn cũng là bọn họ, bọn họ xem Yến Khuynh Thành tôi như một cô gái bình thường mà bọn họ có thể tuỳ ý sai khiến sao?"
"Lần này, tôi muốn khiến bọn họ biết, tương lai của Yến Khuynh Thành tôi, nắm giữ trong tay của chính tôi, ai cũng không có quyền quyết định thay tôi!"
Yến Khuynh Thành nhìn cô gái áo đỏ, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ lộ ra sự quật cường: "Tang Tang, em đi chuẩn bị một chút đi, đợi sau khi bọn họ từ hôn, chúng ta lập tức lên đường đi Vũ Châu."
Tang Tang có chút lo lắng nói: "Nhưng mà tiểu thư, rời khỏi Yến gia, ngài sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Yến Khuynh Thành cười nhạt một tiếng, trong nháy mắt, tất cả mọi thứ đều trở nên ảm đạm mở nhạt, nụ cười kia giống như trở thành ánh sáng duy nhất trong căn phòng này: "Chuyện đó không cần lo, dù sao hiện tại cũng là xã hội pháp trị, không có nhiều người xấu như vậy. Hơn nữa một vài tên côn đồ bình thường, một mình em cũng đủ để giải quyết, nếu thực lực không tầm thường, không phải chúng ta còn có một Nội Cảnh võ giả trấn giữ hay sao?"
Tang Tang vẫn có chút không yên lòng: "Nhưng mà, cậu ta sẽ giúp chúng ta sao? Dù sao đến khi đó ngài và cậu ta cũng đã từ hôn rồi."
Yến Khuynh Thành lại vô cùng tự tin, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập cơ trí: "Chỉ cần chúng ta đi tìm cậu ta, giúp hay không giúp cũng đã không phải là sự lựa chọn của cậu ta nữa!"
Cũng chính bởi vì Yến Mãn Xuyên cật lực phản đối, khiến những người Vốn dĩ chưa quyết định kia, đứng chung chiến tuyến với ông ta. Mới có thể cùng những người thuộc phải kiên trì muốn từ hôn, không muốn đắc tội với Lý gia, giằng co không ngớt.
Nhưng mà tình hình giằng co này, sau khi một người xuất hiện, cuối cùng cũng kết thúc.
Người này chính là gia chủ trước của Yến gia, ông nội Yến Khuynh Thành, cha của gia chủ đương thời Yến Mãn Xuyên, Yến An Trọng.
Mặc dù Yến An Trọng đã rút lui khỏi vị trí gia chủ, nhưng người nắm quyền thực sự ở Yến gia, vẫn là vị lão gia chủ này như cũ. Ông ta ở Yến gia, chính là một tờ thánh chỉ, không người nào dám phản bác.
Yến An Trọng mày rậm, mũi ưng, thân hình cao lớn, lớn hơn Lý Đông Dương mấy tuổi, lại nhìn già hơn Lý Đông Dương rất nhiều, trên người cũng không có khí chất ngang ngược như Lý Đông Dương.
Nhưng mà, ngay thời khắc ông ta đứng trong phòng hội nghị, tất cả mọi người trong tộc đều đứng lên, hơi cúi đầu, tỏ vẻ tôn kính.
Yến Mãn Xuyên đang chủ trì hội nghị gia tộc, cuống quít đứng dậy, dìu Yến An Trọng đến ngồi ở vị trí chủ vị, khom người nói: "Một chút chuyện nhỏ này, vậy mà lại quấy rầy cha, đều do Mãn Xuyên vô năng, xin cha tha tội!"
Yến An Trọng khoát tay, ra hiệu bảo Yến Mãn Xuyên lui ra.
Yến Mãn Xuyên vội vàng lui về phía sau Yến An Trọng, đang khom người đúng thẳng dậy, im lặng nghe chỉ bảo.
Yến An Trọng mắt đang híp lại mở ra, nhìn đám người trong phòng hội nghị, giọng nói lạnh nhạt, lại lộ ra một sự uy nghiêm không được kháng cự: "Chuyện hôn sự này, nhất định phải lui! Nếu không thì sẽ đắc tội Lý gia, đối với Yến gia chúng ta mà nói, cái được không bù nổi cái mất!"
Lập tức, những người vốn dĩ ủng hộ từ hôn kia, vẻ mặt lộ ra sự vui mừng.
Mà những người con lại do Yến Mãn Xuyên dẫn đầu, lại là tâm tình nặng nề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà, Yến An Trọng bỗng nhiên nói: "Nhưng, một Nội Cảnh võ giả chưa đủ mười tám tuổi, tiềm lực vô hạn, đồng dạng không thể từ bỏ!"
Lần này, tất cả mọi người đều ngơ ra, rốt cuộc Yến An Trọng là có ý gì? Chuyện hôn nhân này, cuối cùng là lùi hay không lùi?
Tất cả mọi người, kể cả Yến Mãn Xuyên, ánh mắt đều tập trung lên người vị cầm lái thực sự ở Yến gia.
Khoé miệng Yến An Trọng lại để lộ ra nụ cười như cười, như không: "Nếu cho Trần Mặc thời gian hai mươi năm, cậu ta rất có thể sẽ trưởng thành với mức độ kinh người, nếu cậu ta có thể trở thành một Hoá Cảnh tông sư, vậy Yến gia chúng ta liền có thể có một vị Hoả Cảnh tông sư trấn thủ, đến lúc đó Yến gia chúng ta nhất định nước lên thì thuyền lên, đủ để bước vào hàng ngũ siêu cấp thế gia."
"Nhưng mà, thời gian hai mươi năm này, quá dài, đủ để Lý gia huỷ diệt Yến gia chúng ta mười mấy lần, chúng ta đợi không nổi!"
Nghe mấy câu này, có vài người ngồi đó đã lộ ra vẻ mặt đã hiểu đại khái ý của Yến An Trọng.
Yến Mãn Xuyên cũng như trong mộng mới tỉnh dậy, ánh mắt nhìn cha mình, tràn ngập sự kính nể.
Yến An Trọng tiếp tục nói: "Cho nên, hôn sự này, nhất định phải lui, hơn nữa càng nhanh càng tốt, để Lý gia hiểu Yến gia chúng ta chỉ nghe lệnh của bọn ho."
"Nhưng mà chuyện từ hôn này, nhất định phải có kỹ xảo lui hôn, để khiến Lý gia biết, cũng không thể khiến Trần gia khó coi. Tốt nhất là không thông qua cuộc gặp mặt của trưởng bối hai nhà, yên lặng không tiếng động từ hôn."
"Mãn Xuyên, con đã hiểu phải làm như thế nào rồi sao?" Yến An Trọng nói xong, quay người nhìn về phía Yến Mãn Xuyên.
Yến Mãn Xuyên khom người: "Cám ơn cha đã dạy bảo, con đã hiểu!"
Yến An Trọng gật đầu: "Đã hiểu, vậy thì tan họp đi!"
Yến An Trọng cũng không chỉ nên từ hôn như thế nào, nhưng ông ta tin tưởng Yến Mãn Xuyên có thể làm tốt hết tất cả, nếu không vị trí gia chủ này, nên suy xét đến việc đổi người, con trai của Yến An Trọng, cũng không phải chỉ có một mình Yến Mãn Xuyên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Màn đêm buông xuống, trong một toà biệt thự bên ngoài địa phận gia tộc Yến gia.
Người mặc áo lông màu trắng, tóc dài đen nhánh tới eo, gương mặt xinh đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như nàng tiên trong tranh - người đẹp nhất Yên Kinh - Yến Khuynh Thành, nhìn qua cửa sổ, nhìn về hướng phòng hội nghị Yến gia, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.
Bên cạnh, một cô gái xinh đẹp mặc đồ màu đỏ, tư thế hiên ngang, sắc mặt bình tĩnh, nói: "Tiểu thư, lão gia chủ trở về rồi, hội nghị gia tộc vừa kết thúc."
Yến Khuynh Thình nhíu đôi lông mày trăng khuyết lại, giọng nói lạnh nhạt: "Ông nội trở về, xem ra bọn họ cũng đã có quyết định rồi!"
Cô gái áo đỏ gật đầu: "Không sai, bọn họ đã quyết định huỷ hôn."
Bỗng nhiên, cô gái có chút nghi ngờ nhìn Yến Khuynh Thành, hỏi: "Vậy tiểu thư, chúng ta có nên..."
Yến Khuynh Thành nhấc bàn tay ngọc ngà lên, ánh mắt xa xăm đầy thâm thuý, vẻ mặt kiên định: "Bọn họ làm theo quyết định của bọn họ, tôi làm theo quyết định của tôi. Đính hôn là bọn họ, từ hôn cũng là bọn họ, bọn họ xem Yến Khuynh Thành tôi như một cô gái bình thường mà bọn họ có thể tuỳ ý sai khiến sao?"
"Lần này, tôi muốn khiến bọn họ biết, tương lai của Yến Khuynh Thành tôi, nắm giữ trong tay của chính tôi, ai cũng không có quyền quyết định thay tôi!"
Yến Khuynh Thành nhìn cô gái áo đỏ, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ lộ ra sự quật cường: "Tang Tang, em đi chuẩn bị một chút đi, đợi sau khi bọn họ từ hôn, chúng ta lập tức lên đường đi Vũ Châu."
Tang Tang có chút lo lắng nói: "Nhưng mà tiểu thư, rời khỏi Yến gia, ngài sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Yến Khuynh Thành cười nhạt một tiếng, trong nháy mắt, tất cả mọi thứ đều trở nên ảm đạm mở nhạt, nụ cười kia giống như trở thành ánh sáng duy nhất trong căn phòng này: "Chuyện đó không cần lo, dù sao hiện tại cũng là xã hội pháp trị, không có nhiều người xấu như vậy. Hơn nữa một vài tên côn đồ bình thường, một mình em cũng đủ để giải quyết, nếu thực lực không tầm thường, không phải chúng ta còn có một Nội Cảnh võ giả trấn giữ hay sao?"
Tang Tang vẫn có chút không yên lòng: "Nhưng mà, cậu ta sẽ giúp chúng ta sao? Dù sao đến khi đó ngài và cậu ta cũng đã từ hôn rồi."
Yến Khuynh Thành lại vô cùng tự tin, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập cơ trí: "Chỉ cần chúng ta đi tìm cậu ta, giúp hay không giúp cũng đã không phải là sự lựa chọn của cậu ta nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro