Đáp Lễ
Đại Cô Nương Sói
2024-11-11 21:09:02
Chu Hi Thánh đánh răng rửa mặt xong trở về phòng, mẹ Chu đã thu dọn hết chén đũa, đang phơi một mẹt củ cải khô đặt ngoài cửa sổ.
Bà xoay người đi đến đầu giường lật cái gối rút một cái khăn tay gấp thành hinh vuông ra, cẩn thận cởi cái nút thắt đã bị siết chặt thành nút chết, nghĩ gì đó cười nói: “Tướng mạo của ba cô gái hôm nay một cô so với một cô càng xinh đẹp.”
Chu Hi Thánh không nói gì, chỉ có mấy con ruồi xanh ong ong tìm nơi đặt chân, hắn cầm lấy cái quạt hương bồ chậm rãi phẩy phẩy trên cái mẹt củ cải.
Bà lại hỏi: “Vị ngũ tiểu thư Thường phủ mẹ có biết còn hai cô gái kia nhìn rất lạ mặt.”
Chu Hi Thánh nhàn nhạt nói: “Mặc sườn xám màu xanh tên là Phùng Chi, là con gái của người giúp việc ở Thường phủ, cũng đọc sách ở học đường. Còn người kia con cũng không quen.”
Mẹ Chu ngạc nhiên nói: “Mẹ cô ấy quả thật rất có tầm mắt.” Dừng một chút lại nói: “Chả trách ngôn ngữ cử chỉ lại văn nhã hiểu lễ nghĩa, không thô bỉ!”
Trong khăn tay chỉ có ba tờ tiền giấy, bốn năm đồng tiền, mà còn chưa qua nửa tháng, bà có chút phiền muộn: “Thường ngũ tiểu thư có cảm tình với con, nếu như…. Con cũng có thể chịu khổ ít một chút!”
Chu Hi Thánh nhíu mày: “Mẹ nghĩ gì vậy, không nói đến cô ấy đã đính hôn coi như không có thì con cũng không hứng thú với cô ấy.”
Sự mẫn cảm của phụ nữ tăng trưởng gấp bội theo số tuổi, mẹ Chu nhanh hỏi: “Chẳng lẽ con thích Phùng tiểu thư?”
Chu Hi Thánh bỏ quạt hương bồ xuống, nhấc hai phích nước trống lên, muốn đi lấy nước nóng, thấy mẹ vẫn đang chờ hắn trả lời, bật cười nói: “Con bây giờ chỉ muốn dành công sức để đọc sách, sau khi tốt nghiệp mới có thể được thầy giáo viết thư giới thiệu, kiếm được việc làm tốt tiền lương không tồi, cũng không nghĩ đến những chuyện khác.”
Mẹ Chu thấy hắn muốn ra cửa, cầm ba đồng tiền nói: “Con không lấy tiền sao? Lấy nước xong, mua lấy cái bánh rán hành mà ăn, mẹ ăn rồi.”
“Lần trước còn thừa tiền, đủ mua nước.” Hắn lại dùng một tay nâng chiếc ghế: “Con cũng không đói.”
Mẹ Chu vội nói: “Con đừng cầm ghế, để mẹ đi trả cho.” Bà sợ đứa con trai tuổi nhiệt huyết bị kĩ nữ dụ đi.
Chu Hi Thánh biết tâm tư của mẹ mình cũng không tranh cãi nhiều, đẩy cửa bước ra khỏi phòng, cô kĩ nữ kia đứng ở hành lang hút thuốc, nghe tiếng động thấy là hắn, móng tay sơn móng tay đỏ chót đưa một tờ tiền cho hắn, bĩu môi: “Cho cậu!”
Thấy hắn không có biểu tình gì liền cười nói: “Cô gái mặc sườn xám màu xanh vừa rồi muốn tôi chuyển cho cậu, nói là mẹ cậu tiếp đón chu đáo, các cô ấy đến tay không thì cũng quá vô phép rồi, tiền này xem như quà gặp mặt.”
Chu Hi Thánh hơi suy nghĩ cũng không nghĩ gì, nhận lấy tờ tiền nắm chặt trong tay, tiếp tục bước đi.
Ánh nắng chói chang, đảo mắt đã là hoàng hôn, Phùng Chi cầm một bình sứ tráng men, bước qua chỗ mẹ cô nhỏ giọng nói: “Con đi đây!”
Phùng thị đang đánh bài với mấy bà vú, làm như không nghe thấy, chỉ ngậm điếu thuốc lo xem bài, nhưng vú Tiết lại nhiệt tình hỏi: “Muộn như vậy A Chi muốn đi đâu vậy?”
Phùng thị nói: “Là nhà bạn tốt ở trong trường, nhanh lên…. Ra bài đi!”
Phùng Chi thừa dịp loạn cào cào mà bước ra khỏi phòng, đi về phía cổng lớn mấy con ve trên cành liễu cao đang cất giọng ca hát, đom đóm lập lòe đầu tường, ánh hoàng hôn chiếu vàng khắp sân, con mèo tuyết sư tử của mợ cả đang lăn lộn trên mặt cỏ.
Cô thấy Chu Hi Thánh đứng dưới gốc cây ngô đồng trước cửa, không khỏi giật mình, thầm nghĩ tới tìm Dục Trinh sao, còn chưa nghĩ xong, hắn đã bước đến trước mặt cô.
“Trả lại cho em!” Chu Hi Thánh trả lại tờ tiền giấy cho cô: “Tiền mua đồ đãi khách anh và mẹ vẫn phải có.”
“Em không có ý gì!” Phùng Chi ngập ngừng: “Cứ cho là lễ gặp mặt trưởng bối đi, anh lại nghĩ nhiều rồi.”
“Muốn gặp trưởng bối cũng không phải lúc này!” Câu nói của Chu Hi Thánh có ý nghĩ không rõ ràng, hắn nhấp nhấp môi.
Phùng Chi lại không chú ý, ngó thấy người gác cổng Thường Bảo xuyên nhìn qua bên này thông qua khung cửa sổ, đơn giản nhận lấy tiền lại nhét cái bình sứ vào trong tay hắn.
“Đây là hoành thánh nhân tể thái do em gói, anh cầm về cho bác gái, cảm ơn bác hôm nay đã chiêu đãi tụi em.” Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, mà nhìn thoáng qua rồi hướng đường lớn chạy đi.
Chu Hi Thánh mở cái bình ra, bốc lên một viên hoành thánh còn nóng hầm hập đút vào trong miệng, hương vị thật tốt!
Bà xoay người đi đến đầu giường lật cái gối rút một cái khăn tay gấp thành hinh vuông ra, cẩn thận cởi cái nút thắt đã bị siết chặt thành nút chết, nghĩ gì đó cười nói: “Tướng mạo của ba cô gái hôm nay một cô so với một cô càng xinh đẹp.”
Chu Hi Thánh không nói gì, chỉ có mấy con ruồi xanh ong ong tìm nơi đặt chân, hắn cầm lấy cái quạt hương bồ chậm rãi phẩy phẩy trên cái mẹt củ cải.
Bà lại hỏi: “Vị ngũ tiểu thư Thường phủ mẹ có biết còn hai cô gái kia nhìn rất lạ mặt.”
Chu Hi Thánh nhàn nhạt nói: “Mặc sườn xám màu xanh tên là Phùng Chi, là con gái của người giúp việc ở Thường phủ, cũng đọc sách ở học đường. Còn người kia con cũng không quen.”
Mẹ Chu ngạc nhiên nói: “Mẹ cô ấy quả thật rất có tầm mắt.” Dừng một chút lại nói: “Chả trách ngôn ngữ cử chỉ lại văn nhã hiểu lễ nghĩa, không thô bỉ!”
Trong khăn tay chỉ có ba tờ tiền giấy, bốn năm đồng tiền, mà còn chưa qua nửa tháng, bà có chút phiền muộn: “Thường ngũ tiểu thư có cảm tình với con, nếu như…. Con cũng có thể chịu khổ ít một chút!”
Chu Hi Thánh nhíu mày: “Mẹ nghĩ gì vậy, không nói đến cô ấy đã đính hôn coi như không có thì con cũng không hứng thú với cô ấy.”
Sự mẫn cảm của phụ nữ tăng trưởng gấp bội theo số tuổi, mẹ Chu nhanh hỏi: “Chẳng lẽ con thích Phùng tiểu thư?”
Chu Hi Thánh bỏ quạt hương bồ xuống, nhấc hai phích nước trống lên, muốn đi lấy nước nóng, thấy mẹ vẫn đang chờ hắn trả lời, bật cười nói: “Con bây giờ chỉ muốn dành công sức để đọc sách, sau khi tốt nghiệp mới có thể được thầy giáo viết thư giới thiệu, kiếm được việc làm tốt tiền lương không tồi, cũng không nghĩ đến những chuyện khác.”
Mẹ Chu thấy hắn muốn ra cửa, cầm ba đồng tiền nói: “Con không lấy tiền sao? Lấy nước xong, mua lấy cái bánh rán hành mà ăn, mẹ ăn rồi.”
“Lần trước còn thừa tiền, đủ mua nước.” Hắn lại dùng một tay nâng chiếc ghế: “Con cũng không đói.”
Mẹ Chu vội nói: “Con đừng cầm ghế, để mẹ đi trả cho.” Bà sợ đứa con trai tuổi nhiệt huyết bị kĩ nữ dụ đi.
Chu Hi Thánh biết tâm tư của mẹ mình cũng không tranh cãi nhiều, đẩy cửa bước ra khỏi phòng, cô kĩ nữ kia đứng ở hành lang hút thuốc, nghe tiếng động thấy là hắn, móng tay sơn móng tay đỏ chót đưa một tờ tiền cho hắn, bĩu môi: “Cho cậu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy hắn không có biểu tình gì liền cười nói: “Cô gái mặc sườn xám màu xanh vừa rồi muốn tôi chuyển cho cậu, nói là mẹ cậu tiếp đón chu đáo, các cô ấy đến tay không thì cũng quá vô phép rồi, tiền này xem như quà gặp mặt.”
Chu Hi Thánh hơi suy nghĩ cũng không nghĩ gì, nhận lấy tờ tiền nắm chặt trong tay, tiếp tục bước đi.
Ánh nắng chói chang, đảo mắt đã là hoàng hôn, Phùng Chi cầm một bình sứ tráng men, bước qua chỗ mẹ cô nhỏ giọng nói: “Con đi đây!”
Phùng thị đang đánh bài với mấy bà vú, làm như không nghe thấy, chỉ ngậm điếu thuốc lo xem bài, nhưng vú Tiết lại nhiệt tình hỏi: “Muộn như vậy A Chi muốn đi đâu vậy?”
Phùng thị nói: “Là nhà bạn tốt ở trong trường, nhanh lên…. Ra bài đi!”
Phùng Chi thừa dịp loạn cào cào mà bước ra khỏi phòng, đi về phía cổng lớn mấy con ve trên cành liễu cao đang cất giọng ca hát, đom đóm lập lòe đầu tường, ánh hoàng hôn chiếu vàng khắp sân, con mèo tuyết sư tử của mợ cả đang lăn lộn trên mặt cỏ.
Cô thấy Chu Hi Thánh đứng dưới gốc cây ngô đồng trước cửa, không khỏi giật mình, thầm nghĩ tới tìm Dục Trinh sao, còn chưa nghĩ xong, hắn đã bước đến trước mặt cô.
“Trả lại cho em!” Chu Hi Thánh trả lại tờ tiền giấy cho cô: “Tiền mua đồ đãi khách anh và mẹ vẫn phải có.”
“Em không có ý gì!” Phùng Chi ngập ngừng: “Cứ cho là lễ gặp mặt trưởng bối đi, anh lại nghĩ nhiều rồi.”
“Muốn gặp trưởng bối cũng không phải lúc này!” Câu nói của Chu Hi Thánh có ý nghĩ không rõ ràng, hắn nhấp nhấp môi.
Phùng Chi lại không chú ý, ngó thấy người gác cổng Thường Bảo xuyên nhìn qua bên này thông qua khung cửa sổ, đơn giản nhận lấy tiền lại nhét cái bình sứ vào trong tay hắn.
“Đây là hoành thánh nhân tể thái do em gói, anh cầm về cho bác gái, cảm ơn bác hôm nay đã chiêu đãi tụi em.” Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, mà nhìn thoáng qua rồi hướng đường lớn chạy đi.
Chu Hi Thánh mở cái bình ra, bốc lên một viên hoành thánh còn nóng hầm hập đút vào trong miệng, hương vị thật tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro