Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Muốn Hắn Ăn ( H...

Đại Cô Nương Sói

2024-11-11 21:09:02

Thường Yến Hành thu hồi tầm mắt lâm vào trầm ngâm, chợt nghe tiếng gõ cửa sổ nhẹ nhàng, là Phùng Chi, không đợi hắn duỗi tay, tài xế đã xuống xe mở cửa.

Phùng Chi ngồi vào bên cạnh hắn, đợi tài xế trở lại ghế trước, nghe hắn nói trở về biệt thự đường Nam Kinh.

Cô cảm thấy kỳ lạ, nếu tới biệt thự, sao phải làm điều thừa là tới đón cô, cô cũng chưa từng hỏi, eo đã bị tay hắn vòng ôm lấy, tay khác vòng dưới đầu gối cô, hắn khẽ dùng sức bế cả người cô lên đặt ngồi lên đùi hắn.

Tay cô không có chỗ đặt, đành phải ôm cổ hắn, khuôn mặt hai người sát gần nhau, có thể thấy rõ lông mi đen và dục niệm nảy sinh trong mắt hắn.

Má cô đỏ hồng, tránh tầm mắt hắn, cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: “Tài xế còn ở đây!”

“Tôi sợ cậu ta sao!” Thường Yến Hành nhếch khóe miệng, ngón tay kẹp lấy cằm cô nâng lên, tùy ý vuốt ve. Lại không có hôn cô như bình thường, đôi mắt khẽ liếc, hiếm khi thất thần.

“Nhị gia chán em rồi sao?” Phùng Chi dứt khoát hỏi.

Hắn trong lòng đâm nghi, lại không thay đổi sắc mặt hỏi lại: “Sao lại hỏi như vậy?”

Cô lại nghiêm túc giải thích: “Ngày thường hễ nhìn thấy em liền hôn không ngừng, giờ lại không có hứng thú.”

Thường Yến Hành nhìn chằm chằm cô nhất thời không biết nói gì, ngực phập phồng chầm chập, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm, giọng nói cũng đầy ý cười: “Em nghĩ tôi là thú động dục sao? Gặp em chỉ biết bổ nhào vào?”

Phùng Chi có chút mê mang: “Không phải sao?”

“….” Lúc này cho dù hắn có tâm tư bổ nhào lên cô cũng tạm thời bị dập tắt, lại chuyển chủ đề: “Hoành thánh nhân tể thái của tôi đâu?”

Thấy cô giật mình, vẫn cười nói như cũ: “Lúc đi ra trùng hợp gặp được mẹ em, bà ta nói em đang gói hoành thánh cho tôi trong phòng bếp.”



Phùng Chi cao giọng nói, trợn tròn mắt nhìn hắn: “Mẹ em lại đòi tiền ngài sao?” Nhìn hắn im lặng, cô bỗng nhiên cười khổ có chút thê lương: “Bà ấy cố ý chờ ngài ở đó, em đã nói rồi ngài không cần đưa tiền….”

Thường Yến Hành vỗ về lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Cũng không đáng bao nhiêu, coi như tiền thưởng em gói hoành thánh cho tôi thôi….” Hắn lại hỏi: “Hoành thánh đâu?”

“Hoành thánh!” Cô vốn muốn nói với hắn là cô đã cho Chu Hi Thánh rồi, không biết làm sao lại không nói ra, chỉ nói: “Vội chạy ra, quên cầm rồi! Mai em lại gói cho ngài.”

“Thế à?!” Thường Yến Hành nhàn nhạt nói, cũng không biết là tin hay là không tin, sau một lúc lâu mới nói: “Nhân tể thái ăn nhiều ngán rồi, gói nhân rau thịt đi!”

Phùng Chi gật đầu đáp ứng, trong lòng lại áy náy, cô không phải người nói dối giỏi, chỉ đơn giản ghé sát vào hắn chủ động hôn, lại thấy hắn mím môi, đành dày mặt vươn đầu lưỡi vào trong miệng hắn, quấn lấy cái lưỡi nóng bỏng trao đổi nước bọt với hắn.

Cuối cùng Thường Yến Hành vẫn đưa tay ấn sau gáy cô, đảo khách thành chủ ra sức liếm mút môi cô, bàn tay khác xuyên qua chỗ xẻ tà, vuốt bắp đùi trơn mềm lân la xoa lên trên, qua vòng eo, nắm bầu ngực tròn trịa mềm mại của cô, bàn tay to đã nắm không hết, theo khe hở giữa các ngón tay ra mà tràn ra bên ngoài. Lòng bàn tay của hắn do cầm bút thời gian dài nên có những vết chai, phần thô ráp chà xát vào làn da non mềm trên ngực cô, Phùng Chi cảm thấy tê đau rồi lại thấy thoải mái, môi lưỡi của cả hai tách nhau ra, tuy cả người cô đang run lên nhưng vẫn ưỡn cong lưng ngoan ngoãn đưa bộ ngực vào trong tay hắn.

Hắn tách chân cô ra khóa ngồi trên đùi hắn, giơ tay giải từng viên cúc của cô, từ cổ đến dưới nách, kéo hai bên vạt áo mở rộng ra, lại kéo dây buộc yếm, có thể là mặc lâu rồi, không cần dùng lực cũng đã tuột ra, hai viên tròn mịn trắng như tuyết, quầng vú se lại, đầu vú đỏ tươi cương cứng vểnh lên, quả nhiên đã bị trêu chọc đến mẫn cảm cực điểm.

“Mẫn cảm như thế!” Thường Yến Hành dùng sức xoa nắm, cúi đầu vươn lưỡi liếm quanh quầng vú màu phấn hồng ở một bên khác, liếm ướt đến mức còn ánh lên vệt nước, lại không chạm vào đầu vú.

“Nhị gia!” Phùng Chi bị hắn tra tấn cực kỳ khó chịu, tay nhỏ nắm lấy cánh tay hắn, thở gấp xin tha: “Nơi đó cũng muốn.”

“Nơi nào muốn?” Hắn dùng hộ khẩu nâng bầu bú sữa lên, giống nâng con dê con vậy, nhìn rất là thơm ngon, hắn không nhịn được cắn một ngụm, lộ ra dấu răng rõ ràng.

Phùng Chi nói không nên lời, sợ hắn lại nói cô lẳng lơ, tự mình duỗi tay kích thích đầu vú đã se cứng lại, những vẫn cảm thấy vắng vẻ, nhìn đôi môi ướt át của nhị gia, vẻ mặt hắn nhàn nhã tự nhiên, dường như cô không nói hắn cũng không nói.

Cô liếm liếm cánh môi, dứt khoát nhéo đầu vú đưa đến bên miệng Thường Yến Hành, nói nhỏ chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Ba ba, cho ba ăn!”

Thường Yến Hành vươn môi liếm liếm: “Như vậy lãng?” Lại liếm một chút, cô bé của hắn, vừa cứng vừa ngọt, gương mặt hồng hào ướt át khiến hắn chỉ muốn một miếng ăn hết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Số ký tự: 0