Giải Quyết Hiểu...
Đại Cô Nương Sói
2024-11-11 21:09:02
Phùng Chi đẩy cửa xe bước xuống, một cơn gió núi “Vù vù” thổi qua, giống cô hồn dã quỷ trong [Liêu Trai Chí Dị] lướt bên người qua mang theo chút âm u, hai cánh tay lộ ra bên ngoài nổi da gà trong chớp mắt.
Thường Yến Hành cởi áo khoác khoác lên người cô, không còn lạnh như thế nữa, trên núi không có gia đình sinh sống cũng không có ánh đèn, cả ngọn núi tối đen lại hiu quạnh, may sao bầu trời đêm đầy sao, những lùm cây tươi tốt như những đám sương mù trong đêm.
Cô đi về phía vách núi, bị viên đá trên mặt đất vướng vào chân người nghiêng đi, hắn bật mở đèn xe, giống hai chùm sáng to tròn trên sân khấu lại như hai đóa đỗ quyên nở rộ trong sườn núi yên lặng, càng thêm quỷ khí.
Thường Yến Hành bỗng nhiên nói: “Những ngôi sao đó đều là nước mắt của Chức Nữ.”
Hắn giải thích: “Trong thi ca thời Hán, Ngưu Lang Chức Nữ bị chia cách bên hai bờ sông Ngân, Chức Nữ nhớ nhung tình lang, ngồi dệt lách cách trước khung cửi mà rơi nước mắt như mưa, thế nên mới có điển cố này.”
Phùng Chi bĩu môi: “Vì sao không phải Ngưu Lang rơi nước mắt chứ.”
Hắn hơi giật mình thuận đà cười to: “Đàn ông sao có thể dễ dàng rơi nước mắt chứ.”
Phùng Chi ngẩng cổ nhìn những ngôi sao: “Sông Hán trong lại nông, Xa cách thời bao thuở? Lóng lánh nước một dòng, Đăm đăm lời chẳng cất…”(1)
Hắn vẫn cười như cũ: “Mấy năm nay A Chi đi học đường quả thật không uổng phí.”
Phùng Chi không nói tiếp, đợi một lúc lâu mới nói: “Dư tiểu thư đã trở lại!”
“Em nói Mạn Lệ sao?” Thường Yến Hành điềm tĩnh nói đùa: “Không nghĩ tới em cũng quen cô ấy!”
Phùng Chi không hiểu sao lại bực mình vì câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của hắn, cũng cười nói: “Lúc đánh bài nghe mấy người Vương phu nhân nói, hai người không cần lóng lánh nước một dòng, đăm đăm lời chẳng cất nữa, cô ấy từ Anh quốc trở lại rồi.”
“Được thôi!” Thường Yến Hành tùy tiện đồng ý.
Phùng Chi lại không lên tiếng nữa, hắn quả nhiên vẫn không thèm để ý đến thái độ của cô, trong đáy lòng lại sinh ra hối hận vô cùng, cô đang làm cái gì chứ, vẫn luôn cảnh giác cao độ, sao lại tự dẫm chân lên chính tôn nghiêm của mình chứ.
Trời đầy sao rối loạn tùm lum, gió núi thổi qua chạc cây có con chim đậu, “phách” một tiếng đã bay xa.
“Nhị gia, chúng ta trở về thôi, lạnh hơn rồi.” Phùng Chi ngập ngừng, trả lại áo khoác cho hắn, khẽ xoa cánh tay chui vào trong xe.
Thường Yến Hành cũng ngồi vào trong xe, mặc kệ cửa xe vẫn mở rộng, không hiểu tài xế chạy đi đâu, chậm chạp không quay về.
“Tài xế… Còn trở lại sao?” Cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà hỏi, hai người ngồi không như vậy cũng không phải cách.
Thường Yến Hành cười cười, dựa lưng vào nệm ghế, duỗi chân về phía trước, không trả lời mà nói: “Lúc tôi du học vẫn còn trẻ, có bạn gái là hết sức bình thường, nếu đã chia tay rồi suy nghĩ nghiêm túc lại thì tôi cũng không phải người quay đầu ăn lại cỏ.”
Phùng Chi cũng không mở miệng nói chuyện, lại cảm giác như hắn đang đợi cô trả lời, liền “Ừ” một tiếng.
Trước mắt đột nhiên tối lại, cả thân hình của Thường nhị gia nghiêng qua phía cô khiến cái bóng của hắn chiếu xuống cả người cô, giam cầm cô trong không gian nhỏ hẹp giữa cửa xe và vòng tay hắn, cô ngẩng đầu, thấy ngôi sao trên cao xuyên qua lớp kính của cửa sổ chiếu vào trong mắt hắn.
“Tôi cũng muốn tính toán sổ sách với em.” Hắn nói, giọng nói vẫn trầm ổn như cũ: “Bát hoành thánh em đã cho ai? Tôi lớn hơn em cũng đã nhìn rõ chuyện đời, rất khó để lừa tôi!”
Phùng Chi nhấp môi: “Cái này phải hỏi ngũ tiểu thư.”
“Tôi hỏi con bé làm chi? Tôi chỉ hỏi em thôi.”
“Sáng nay em và Nguyệt Mai tình cờ gặp được ngũ tiểu thư, sau đó lại cùng cô ấy đến nhà đối diện tìm Chu Hi Thánh lấy sách, người ta hoàn cảnh nghèo khổ nhưng lại muốn thể diện, có khách đến chơi chính là trải qua một trận giày vò, huống chi là những ba người đến, mẹ anh ta tận tình khoản đãi, em có chút áy náy, đưa tiền thì anh ta không chịu nhận nên em chỉ đàn gói hoành thánh cho bọn họ, coi như là có qua có lại.”
Thường Yến Hành tiếp tục nghi vấn hỏi: “Chu Hi Thánh? Sao Dục Trinh lại quen biết cậu ta?”
“Là nhị thiếu gia của Lâm phủ nhờ anh ta chuyển mấy quyển sách cho ngũ tiểu thư.”
Lâm Thanh Hiên từ nhỏ đã đính thân với Dục Trinh, qua lại cũng không lạ thường, Thường Yến Hành lại cảm giác trong chuyện này còn có ẩn tình, nhìn chằm chằm cô một lúc, ngữ điệu cũng dịu lại, giơ tay xoa nhẹ gò má cô: “Em có qua có lại với người khác thì cũng phải như thế với tôi.”
“Ngứa!” Phùng Chi bắt lấy đầu ngón tay ấm áp của hắn: “Không phải đã nói ngày mai sẽ gói hoành thánh nhân rau thịt cho nhị gia sao.”
“Tôi dễ đuổi như thế sao, còn món nợ hôm nay giận dỗi vô cớ còn chưa tính.” Thường Yến Hành tính tình vẫn luôn thất thường đột nhiên nắm lấy ngón tay cô, viên kim cương giả trên móng tay cô đã bị dùng sức cạy ra, trên lớp sơn hồng còn lưu lại dấu vết.
Phùng Chi thấy hắn đánh giá móng tay cô, cho rằng hắn nói chính là cái này, không nhịn được mà nói: “Vương phu nhân nói, ngài cũng sơn móng tay cho Dư tiểu thư, cũng thích gắn đá lên móng tay.”
“Cô ấy nói như thế?” Thường Yến Hành lắc đầu: “Lúc đó tôi nào có thời gian nhàn rỗi, chỉ là cảm thấy đẹp mà thôi.”
Phùng Chi lại có chút không chắc chắn lắm, tiếng anh của các cô ấy rất lưu loát, nói rất nhanh lại còn xen lẫn khẩu âm, cô nghe thấy có sự chênh lệch cũng không biết được.
Cho dù như thế nào, cảm xúc trong lòng cũng thay đổi, cô bật cười ra tiếng: “Nhị gia không ăn lại cỏ nhưng lại ăn cỏ gần hang!”
Thường Yến Hành không nói nhiều, cúi đầu hôn cô, lạnh lạnh mềm mềm, hắn liếm môi cô cho đến khi môi cô trở nên ướt nóng và cô chủ động mở ra, vươn cái lưỡi hồng phấn ra cùng hắn triền miên, lại duỗi vào trong miệng cô hút hết những ngọt ngào của cô.
Tiếng hút mút tấm tắc khuấy động của thùng xe yên tĩnh, Phùng Chi khẽ khép mắt lại, đến khi cô bị khiêu khích lại không được thỏa mãn, sự ham muốn yên lặng bùng lên, bàn tay cô vói vào trong vạt áo hắn, vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn trong vô thức, bỗng nhiên sờ đến chỗ gồ lên, cô nổi lên tính nghịch ngợm, nhéo một cái không nhẹ không nặng.
Thường Yến Hành thở dốc ra tiếng, cởi khuyu váy cô đến dưới nách, kéo cái yếm ra, ánh sáng của trăng sao ngoài cửa sổ chiếu lên làn da trước ngực cô giống viên ngọc trong suốt, hai bầu ngực tròn trịa lộ ra ngoài không khí lạnh, dần dần thay đổi dưới cái nhìn của hắn, quầng vú rụt lại, đầu vú ngây ngô đứng thẳng, đỏ bừng như châu ngọc, run rẩy cầu hắn an ủi.
“Bé ngoan phóng đãng.” Hắn khàn khàn cười nhẹ, đầu lưỡi liếm xuống quầng vú, vừa ngọt vừa cứng, lại mút một chút, giống như nghiện, giống như lúc sáng gặp đứa cháu mới bốn tuổi trong tay cầm một que dài nhỏ ngắn bên trên quấn kẹo mạch nha vàng óng ánh, liếm mút ngon lành.
Hắn liền làm như đang ăn kẹo mạch nha.
Phùng Chi bị hắn làm cho ánh mắt mê ly, chợt trông thấy bóng người trước đầu xe, căng thẳng nói: “Không được tài xế,.. tài xế quay về rồi!”
“Cậu ta sẽ không về đâu.” Thường Yến Hành ra sức nhấp nhắm núm vú của cô, bàn tay trượt vào trong quần nhỏ của cô vân vê, bên trong đã ướt một mảng rồi, hắn liền kéo ra treo nó ở mắt cá chân của cô.
Hắn cong thắt lưng, vén áo dài lên tự cởi quần ra, cầm lấy tay Phùng Chi đặt vào phần đã sưng cứng lên của hắn, nó còn run rẩy hưng phấn trong lòng bàn tay cô: “Tự đưa vào đi.”
Phùng Chi thở hổn hển hỏi: “Dư tiểu thư, cô ấy đã từng như vậy với nhị gia sao?”
(1) Đây là bài thứ 10 trong 19 bài ngũ ngôn cổ thi khuyết danh đời Hán, bắt chước thơ của Lý Lăng 李陵, Tô Vũ 蘇武, đánh dấu việc thơ ngũ ngôn đã trở nên thuần thục uyển chuyển.
Thường Yến Hành cởi áo khoác khoác lên người cô, không còn lạnh như thế nữa, trên núi không có gia đình sinh sống cũng không có ánh đèn, cả ngọn núi tối đen lại hiu quạnh, may sao bầu trời đêm đầy sao, những lùm cây tươi tốt như những đám sương mù trong đêm.
Cô đi về phía vách núi, bị viên đá trên mặt đất vướng vào chân người nghiêng đi, hắn bật mở đèn xe, giống hai chùm sáng to tròn trên sân khấu lại như hai đóa đỗ quyên nở rộ trong sườn núi yên lặng, càng thêm quỷ khí.
Thường Yến Hành bỗng nhiên nói: “Những ngôi sao đó đều là nước mắt của Chức Nữ.”
Hắn giải thích: “Trong thi ca thời Hán, Ngưu Lang Chức Nữ bị chia cách bên hai bờ sông Ngân, Chức Nữ nhớ nhung tình lang, ngồi dệt lách cách trước khung cửi mà rơi nước mắt như mưa, thế nên mới có điển cố này.”
Phùng Chi bĩu môi: “Vì sao không phải Ngưu Lang rơi nước mắt chứ.”
Hắn hơi giật mình thuận đà cười to: “Đàn ông sao có thể dễ dàng rơi nước mắt chứ.”
Phùng Chi ngẩng cổ nhìn những ngôi sao: “Sông Hán trong lại nông, Xa cách thời bao thuở? Lóng lánh nước một dòng, Đăm đăm lời chẳng cất…”(1)
Hắn vẫn cười như cũ: “Mấy năm nay A Chi đi học đường quả thật không uổng phí.”
Phùng Chi không nói tiếp, đợi một lúc lâu mới nói: “Dư tiểu thư đã trở lại!”
“Em nói Mạn Lệ sao?” Thường Yến Hành điềm tĩnh nói đùa: “Không nghĩ tới em cũng quen cô ấy!”
Phùng Chi không hiểu sao lại bực mình vì câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của hắn, cũng cười nói: “Lúc đánh bài nghe mấy người Vương phu nhân nói, hai người không cần lóng lánh nước một dòng, đăm đăm lời chẳng cất nữa, cô ấy từ Anh quốc trở lại rồi.”
“Được thôi!” Thường Yến Hành tùy tiện đồng ý.
Phùng Chi lại không lên tiếng nữa, hắn quả nhiên vẫn không thèm để ý đến thái độ của cô, trong đáy lòng lại sinh ra hối hận vô cùng, cô đang làm cái gì chứ, vẫn luôn cảnh giác cao độ, sao lại tự dẫm chân lên chính tôn nghiêm của mình chứ.
Trời đầy sao rối loạn tùm lum, gió núi thổi qua chạc cây có con chim đậu, “phách” một tiếng đã bay xa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhị gia, chúng ta trở về thôi, lạnh hơn rồi.” Phùng Chi ngập ngừng, trả lại áo khoác cho hắn, khẽ xoa cánh tay chui vào trong xe.
Thường Yến Hành cũng ngồi vào trong xe, mặc kệ cửa xe vẫn mở rộng, không hiểu tài xế chạy đi đâu, chậm chạp không quay về.
“Tài xế… Còn trở lại sao?” Cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà hỏi, hai người ngồi không như vậy cũng không phải cách.
Thường Yến Hành cười cười, dựa lưng vào nệm ghế, duỗi chân về phía trước, không trả lời mà nói: “Lúc tôi du học vẫn còn trẻ, có bạn gái là hết sức bình thường, nếu đã chia tay rồi suy nghĩ nghiêm túc lại thì tôi cũng không phải người quay đầu ăn lại cỏ.”
Phùng Chi cũng không mở miệng nói chuyện, lại cảm giác như hắn đang đợi cô trả lời, liền “Ừ” một tiếng.
Trước mắt đột nhiên tối lại, cả thân hình của Thường nhị gia nghiêng qua phía cô khiến cái bóng của hắn chiếu xuống cả người cô, giam cầm cô trong không gian nhỏ hẹp giữa cửa xe và vòng tay hắn, cô ngẩng đầu, thấy ngôi sao trên cao xuyên qua lớp kính của cửa sổ chiếu vào trong mắt hắn.
“Tôi cũng muốn tính toán sổ sách với em.” Hắn nói, giọng nói vẫn trầm ổn như cũ: “Bát hoành thánh em đã cho ai? Tôi lớn hơn em cũng đã nhìn rõ chuyện đời, rất khó để lừa tôi!”
Phùng Chi nhấp môi: “Cái này phải hỏi ngũ tiểu thư.”
“Tôi hỏi con bé làm chi? Tôi chỉ hỏi em thôi.”
“Sáng nay em và Nguyệt Mai tình cờ gặp được ngũ tiểu thư, sau đó lại cùng cô ấy đến nhà đối diện tìm Chu Hi Thánh lấy sách, người ta hoàn cảnh nghèo khổ nhưng lại muốn thể diện, có khách đến chơi chính là trải qua một trận giày vò, huống chi là những ba người đến, mẹ anh ta tận tình khoản đãi, em có chút áy náy, đưa tiền thì anh ta không chịu nhận nên em chỉ đàn gói hoành thánh cho bọn họ, coi như là có qua có lại.”
Thường Yến Hành tiếp tục nghi vấn hỏi: “Chu Hi Thánh? Sao Dục Trinh lại quen biết cậu ta?”
“Là nhị thiếu gia của Lâm phủ nhờ anh ta chuyển mấy quyển sách cho ngũ tiểu thư.”
Lâm Thanh Hiên từ nhỏ đã đính thân với Dục Trinh, qua lại cũng không lạ thường, Thường Yến Hành lại cảm giác trong chuyện này còn có ẩn tình, nhìn chằm chằm cô một lúc, ngữ điệu cũng dịu lại, giơ tay xoa nhẹ gò má cô: “Em có qua có lại với người khác thì cũng phải như thế với tôi.”
“Ngứa!” Phùng Chi bắt lấy đầu ngón tay ấm áp của hắn: “Không phải đã nói ngày mai sẽ gói hoành thánh nhân rau thịt cho nhị gia sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi dễ đuổi như thế sao, còn món nợ hôm nay giận dỗi vô cớ còn chưa tính.” Thường Yến Hành tính tình vẫn luôn thất thường đột nhiên nắm lấy ngón tay cô, viên kim cương giả trên móng tay cô đã bị dùng sức cạy ra, trên lớp sơn hồng còn lưu lại dấu vết.
Phùng Chi thấy hắn đánh giá móng tay cô, cho rằng hắn nói chính là cái này, không nhịn được mà nói: “Vương phu nhân nói, ngài cũng sơn móng tay cho Dư tiểu thư, cũng thích gắn đá lên móng tay.”
“Cô ấy nói như thế?” Thường Yến Hành lắc đầu: “Lúc đó tôi nào có thời gian nhàn rỗi, chỉ là cảm thấy đẹp mà thôi.”
Phùng Chi lại có chút không chắc chắn lắm, tiếng anh của các cô ấy rất lưu loát, nói rất nhanh lại còn xen lẫn khẩu âm, cô nghe thấy có sự chênh lệch cũng không biết được.
Cho dù như thế nào, cảm xúc trong lòng cũng thay đổi, cô bật cười ra tiếng: “Nhị gia không ăn lại cỏ nhưng lại ăn cỏ gần hang!”
Thường Yến Hành không nói nhiều, cúi đầu hôn cô, lạnh lạnh mềm mềm, hắn liếm môi cô cho đến khi môi cô trở nên ướt nóng và cô chủ động mở ra, vươn cái lưỡi hồng phấn ra cùng hắn triền miên, lại duỗi vào trong miệng cô hút hết những ngọt ngào của cô.
Tiếng hút mút tấm tắc khuấy động của thùng xe yên tĩnh, Phùng Chi khẽ khép mắt lại, đến khi cô bị khiêu khích lại không được thỏa mãn, sự ham muốn yên lặng bùng lên, bàn tay cô vói vào trong vạt áo hắn, vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn trong vô thức, bỗng nhiên sờ đến chỗ gồ lên, cô nổi lên tính nghịch ngợm, nhéo một cái không nhẹ không nặng.
Thường Yến Hành thở dốc ra tiếng, cởi khuyu váy cô đến dưới nách, kéo cái yếm ra, ánh sáng của trăng sao ngoài cửa sổ chiếu lên làn da trước ngực cô giống viên ngọc trong suốt, hai bầu ngực tròn trịa lộ ra ngoài không khí lạnh, dần dần thay đổi dưới cái nhìn của hắn, quầng vú rụt lại, đầu vú ngây ngô đứng thẳng, đỏ bừng như châu ngọc, run rẩy cầu hắn an ủi.
“Bé ngoan phóng đãng.” Hắn khàn khàn cười nhẹ, đầu lưỡi liếm xuống quầng vú, vừa ngọt vừa cứng, lại mút một chút, giống như nghiện, giống như lúc sáng gặp đứa cháu mới bốn tuổi trong tay cầm một que dài nhỏ ngắn bên trên quấn kẹo mạch nha vàng óng ánh, liếm mút ngon lành.
Hắn liền làm như đang ăn kẹo mạch nha.
Phùng Chi bị hắn làm cho ánh mắt mê ly, chợt trông thấy bóng người trước đầu xe, căng thẳng nói: “Không được tài xế,.. tài xế quay về rồi!”
“Cậu ta sẽ không về đâu.” Thường Yến Hành ra sức nhấp nhắm núm vú của cô, bàn tay trượt vào trong quần nhỏ của cô vân vê, bên trong đã ướt một mảng rồi, hắn liền kéo ra treo nó ở mắt cá chân của cô.
Hắn cong thắt lưng, vén áo dài lên tự cởi quần ra, cầm lấy tay Phùng Chi đặt vào phần đã sưng cứng lên của hắn, nó còn run rẩy hưng phấn trong lòng bàn tay cô: “Tự đưa vào đi.”
Phùng Chi thở hổn hển hỏi: “Dư tiểu thư, cô ấy đã từng như vậy với nhị gia sao?”
(1) Đây là bài thứ 10 trong 19 bài ngũ ngôn cổ thi khuyết danh đời Hán, bắt chước thơ của Lý Lăng 李陵, Tô Vũ 蘇武, đánh dấu việc thơ ngũ ngôn đã trở nên thuần thục uyển chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro