Người Trước
Đại Cô Nương Sói
2024-11-11 21:09:02
“Chuyện của bến tàu Ngô Tùng là như nào?” Vương Khiết Thực tò mò hỏi: “Ngay cả hàng của xưởng bên chính phủ còn dám giữ?”
“Thanh vân bang tự xưng đó là địa bàn của bọn họ, không quan tâm tới chính phủ, dù là hàng của ông trời, cũng muốn thu phí bảo kê mới bằng lòng cho ra.” sắc mặt Thường Yến Hành hơi trầm xuống, bên môi hiện lên nét lạnh lẽo.
Ông Vân Tự nói: “Lão đại của Thanh vân bang là Vương Đình Diệu cũng không tranh chấp với chính phủ, hồi đầu năm khi Vương Đình Diệu lui về ở ẩn, tiếp nhận vị trí đó là con trai của ông ta – Vương Kim Long, một kẻ lỗ mãng, ra tay khá độc ác, tranh đoạt bến tàu khuếch trương địa bàn không chuyện ác nào không làm, khiến cho mọi người đều sợ gã, bây giờ ngay cả chính phủ cũng không đặt vào trong mắt?”
“Không đặt vào trong mắt?” Giọng nói Thường Yến Hành nghiêm túc hẳn lên: “Tôi sẽ khiến gã ta phải đặt vào trong mắt là được rồi.”
Một tràng cười than oán trách truyền đến.
“Nghiêm túc sao?” Cánh tay của Vương Khiết Thực chống trên lan can chỗ ngoặt cầu thang, nhìn về phía đám phụ nữ lẩm bẩm.
Thường Yến Hành nhận cốc cà phê từ trong tay của người giúp việc, nhàn nhạt nói: “Có lúc nào là tôi từng chơi đùa!”
“Tính lúc nào thì kết hôn?” Vương Khiết Thực truy hỏi tiếp: “Cậu cũng già rồi!”
Thường Yến Hành uống một ngụm cà phê: “Cô ấy còn nhỏ, để cô ấy tự do thêm hai năm nữa rồi sẽ trói cánh lại không cho phép bay loạn nữa.”
Vương Khiết Thực bật cười ha hả: “Lời cảm tính như thế vẫn là lần đầu nghe cậu nói ra, nếu như khi đó cậu có thể như thế, Dư Mạn Lệ đâu đến nỗi…” lại biết mình lỡ lời liền không nói tiếp, lại quan sát sắc mặt của hắn.
Nét mặt Thường Yến Hành vẫn bình tĩnh, cũng không có phản ứng gì.
Lục Trường Hữu lắc lắc ly rượu, vẫn đang nghe chợt nói chen vào ào: “Hôm kia Dư Mạn Lệ đã quay lại Thượng Hải rồi.”
“Cô ta đã trở lại?” Vương Khiết Thực lắp bắp kinh hãi: “Cậu nghe ở đâu ra vậy?”
Lục Trường Hữu xì mũi khinh thường: “Tớ còn cần phải nghe nói sao! Cùng quê với cô ấy, cô ấy trở về một đám người đó sao có thể không biết? Vốn dĩ muốn mời cô ấy tới cho mọi người một surprise, nào biết không quen khí hậu mà bị bệnh, đành phải thôi!”
“Cái tên công tước nước Anh lúc đó có quan hệ mật thiết với cô ta đâu, sao tên tây đó không cùng về?”
Lục Trường Hữu nói: “Nghe mẹ cô ấy nói là chia tay rồi!”
Tinh thần bát quái của đàn ông phần lớn thời gian cũng không thua gì đàn bà, huống chi còn là Dư Mạn Lệ.
Thường Yến Hành lại không có hứng thú gì, hắn đi rót thêm ly cà phê, vừa uống vừa đi về phía Phùng Chi.
Vương phu nhân thấy hắn đầu tiên, cười hỏi: “Anh muốn vào bàn sao?” Ba người khác đều hướng về phía hắn khẽ gật đầu gọi Thường tiên sinh, Phùng Chi cố gắng nhìn chằm chằm bài trong tay.
“Không cần, mọi người tiếp tục đi.” Hắn mỉm cười đứng phía sau Phùng Chi xem bài, hẳn là cô đã thắng mấy ván, sau đó lại thua, trong tay chỉ còn có mấy khối tiền đồng xếp chồng lên nhau.
Hắn bình tĩnh nâng tay chỉ vào cây hai gạch đỏ trong tay Phùng Chi, Phùng Chi rút cây đó ném ra ngoài, Trương phu nhân sờ sờ quân tám đen, ước lượng ở trong tay một lúc lâu vẫn quyết ném ra, hắn thấy Phùng Chi thất thần, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mau lấy.”
Lúc này Phùng Chi mới lấy quân bài đó về, lại nhìn bài, đẩy bài ra bàn hô lên: “Hồ!”
Vương phu nhân trố mắt cười rộ lên: “Tức quá, không chơi chỉ điểm như vậy.”
Thường Yến Hành cười nói: “Chúng tôi còn việc khác nữa, chắc phải ra về trước.”
Phùng Chi nghe hắn nói như vậy, vội vàng đứng lên, lại nói vài câu khách sáo là có thể thoát thân được rồi.
Trời đã tối hẳn, ngoài trời có hơi lạnh, đom đóm lưu luyến giữa những phiến lá của cây ngô đồng, lập lèo lập lèo như giấc mộng cũ lúc nhỏ.
Phùng Chi không nói gì, cô vừa đi vừa cạy viên đá gắn trên móng tay ra.
Hai người ngồi vào trong xe, Thường Yến Hành nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: “Vẫn còn sớm, muốn đi đâu không tôi đi cùng em!”
Phùng Chi lắc đầu: “Hôm nay lúc ra ngoài bị mấy vú bắt gặp, về sớm một chút.”
Thường Yến Hành khẽ “Ừ” một tiếng, nghĩ một lúc lại nói với tài xế: “Đi núi Xa!”
Phùng Chi kinh ngạc mở to hai mắt, lái xe đến đó không mất một hai giờ thì khó mà đến nơi, câu nói từ chối đến đầu lưỡi lại nuốt trở vào, nói cũng phí công, liền thuận theo hắn đi.
Cô dựa đầu vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, Thượng Hải về đêm phồn hoa náo nhiệt, ánh đèn nhấp nháy rực rỡ, ánh đèn dầu dần mất đi, kỹ nữ đứng dưới phố õng ẹo tạo dáng, những quán ăn khuya nghi ngút khói bốc lên, những hành khách bước chân vội vàng bước qua người ăn xin quỳ trên đất, cô nghĩ Nguyệt Mai có lẽ đang đứng trên sân khấu của Đại Thế Giới, hát bài Mai Lan Mai Lan tôi yêu người, ven theo mép sân khấu chất đầy những lẵng hoa cao ngất như núi Xa….! Uyển Phương có lẽ lại chạy đến Đạo Hương Thôn mua thức ăn kiếm chút tiền chạy chân, hoặc đang chịu sự trách mắng của sư huynh sư tỷ; mẹ cô và mấy bà vú nhất định đang đánh bài lại vì một hai đồng tiền mà cãi nhau không ngừng, Chu Hi Thánh có lẽ đang ngồi trước bàn an tĩnh đọc sách, cô mệt mỏi nhấc đầu lên, xuyên qua khung cửa sổ cô nhìn thấy mái ngói đỏ và cửa sổ trên mái nhà của Thường phủ, cửa sổ ngày đó nhất định là u ám không rõ, bởi vì lúc này cô đang ở đây.
Tất cả những màu sắc rực rỡ đều đang lắc lư rồi dần dần tối đi, Phùng Chi đột nhiên bừng tỉnh từ trong yên tĩnh, xe đã ngừng giữa sườn núi, cô không biết lúc nào thì cô đã co lại ở trong lồng ngực ấm áp của Thường nhị gia, tài xế không biết đã đi đâu, bên trong xe cũng không mở đèn, cô giãy giụa muốn ngồi dậy, Thường nhị gia hô hấp trầm ổn, vén tóc mái của cô lên, nghe thấy hắn cười khẽ: “A Chi, nhìn ngoài cửa sổ xem!”
Cô ngây thơ mà nhìn theo hướng hắn chỉ, trời đất bao la, một vùng biển sao!
“Thanh vân bang tự xưng đó là địa bàn của bọn họ, không quan tâm tới chính phủ, dù là hàng của ông trời, cũng muốn thu phí bảo kê mới bằng lòng cho ra.” sắc mặt Thường Yến Hành hơi trầm xuống, bên môi hiện lên nét lạnh lẽo.
Ông Vân Tự nói: “Lão đại của Thanh vân bang là Vương Đình Diệu cũng không tranh chấp với chính phủ, hồi đầu năm khi Vương Đình Diệu lui về ở ẩn, tiếp nhận vị trí đó là con trai của ông ta – Vương Kim Long, một kẻ lỗ mãng, ra tay khá độc ác, tranh đoạt bến tàu khuếch trương địa bàn không chuyện ác nào không làm, khiến cho mọi người đều sợ gã, bây giờ ngay cả chính phủ cũng không đặt vào trong mắt?”
“Không đặt vào trong mắt?” Giọng nói Thường Yến Hành nghiêm túc hẳn lên: “Tôi sẽ khiến gã ta phải đặt vào trong mắt là được rồi.”
Một tràng cười than oán trách truyền đến.
“Nghiêm túc sao?” Cánh tay của Vương Khiết Thực chống trên lan can chỗ ngoặt cầu thang, nhìn về phía đám phụ nữ lẩm bẩm.
Thường Yến Hành nhận cốc cà phê từ trong tay của người giúp việc, nhàn nhạt nói: “Có lúc nào là tôi từng chơi đùa!”
“Tính lúc nào thì kết hôn?” Vương Khiết Thực truy hỏi tiếp: “Cậu cũng già rồi!”
Thường Yến Hành uống một ngụm cà phê: “Cô ấy còn nhỏ, để cô ấy tự do thêm hai năm nữa rồi sẽ trói cánh lại không cho phép bay loạn nữa.”
Vương Khiết Thực bật cười ha hả: “Lời cảm tính như thế vẫn là lần đầu nghe cậu nói ra, nếu như khi đó cậu có thể như thế, Dư Mạn Lệ đâu đến nỗi…” lại biết mình lỡ lời liền không nói tiếp, lại quan sát sắc mặt của hắn.
Nét mặt Thường Yến Hành vẫn bình tĩnh, cũng không có phản ứng gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Trường Hữu lắc lắc ly rượu, vẫn đang nghe chợt nói chen vào ào: “Hôm kia Dư Mạn Lệ đã quay lại Thượng Hải rồi.”
“Cô ta đã trở lại?” Vương Khiết Thực lắp bắp kinh hãi: “Cậu nghe ở đâu ra vậy?”
Lục Trường Hữu xì mũi khinh thường: “Tớ còn cần phải nghe nói sao! Cùng quê với cô ấy, cô ấy trở về một đám người đó sao có thể không biết? Vốn dĩ muốn mời cô ấy tới cho mọi người một surprise, nào biết không quen khí hậu mà bị bệnh, đành phải thôi!”
“Cái tên công tước nước Anh lúc đó có quan hệ mật thiết với cô ta đâu, sao tên tây đó không cùng về?”
Lục Trường Hữu nói: “Nghe mẹ cô ấy nói là chia tay rồi!”
Tinh thần bát quái của đàn ông phần lớn thời gian cũng không thua gì đàn bà, huống chi còn là Dư Mạn Lệ.
Thường Yến Hành lại không có hứng thú gì, hắn đi rót thêm ly cà phê, vừa uống vừa đi về phía Phùng Chi.
Vương phu nhân thấy hắn đầu tiên, cười hỏi: “Anh muốn vào bàn sao?” Ba người khác đều hướng về phía hắn khẽ gật đầu gọi Thường tiên sinh, Phùng Chi cố gắng nhìn chằm chằm bài trong tay.
“Không cần, mọi người tiếp tục đi.” Hắn mỉm cười đứng phía sau Phùng Chi xem bài, hẳn là cô đã thắng mấy ván, sau đó lại thua, trong tay chỉ còn có mấy khối tiền đồng xếp chồng lên nhau.
Hắn bình tĩnh nâng tay chỉ vào cây hai gạch đỏ trong tay Phùng Chi, Phùng Chi rút cây đó ném ra ngoài, Trương phu nhân sờ sờ quân tám đen, ước lượng ở trong tay một lúc lâu vẫn quyết ném ra, hắn thấy Phùng Chi thất thần, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mau lấy.”
Lúc này Phùng Chi mới lấy quân bài đó về, lại nhìn bài, đẩy bài ra bàn hô lên: “Hồ!”
Vương phu nhân trố mắt cười rộ lên: “Tức quá, không chơi chỉ điểm như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thường Yến Hành cười nói: “Chúng tôi còn việc khác nữa, chắc phải ra về trước.”
Phùng Chi nghe hắn nói như vậy, vội vàng đứng lên, lại nói vài câu khách sáo là có thể thoát thân được rồi.
Trời đã tối hẳn, ngoài trời có hơi lạnh, đom đóm lưu luyến giữa những phiến lá của cây ngô đồng, lập lèo lập lèo như giấc mộng cũ lúc nhỏ.
Phùng Chi không nói gì, cô vừa đi vừa cạy viên đá gắn trên móng tay ra.
Hai người ngồi vào trong xe, Thường Yến Hành nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: “Vẫn còn sớm, muốn đi đâu không tôi đi cùng em!”
Phùng Chi lắc đầu: “Hôm nay lúc ra ngoài bị mấy vú bắt gặp, về sớm một chút.”
Thường Yến Hành khẽ “Ừ” một tiếng, nghĩ một lúc lại nói với tài xế: “Đi núi Xa!”
Phùng Chi kinh ngạc mở to hai mắt, lái xe đến đó không mất một hai giờ thì khó mà đến nơi, câu nói từ chối đến đầu lưỡi lại nuốt trở vào, nói cũng phí công, liền thuận theo hắn đi.
Cô dựa đầu vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, Thượng Hải về đêm phồn hoa náo nhiệt, ánh đèn nhấp nháy rực rỡ, ánh đèn dầu dần mất đi, kỹ nữ đứng dưới phố õng ẹo tạo dáng, những quán ăn khuya nghi ngút khói bốc lên, những hành khách bước chân vội vàng bước qua người ăn xin quỳ trên đất, cô nghĩ Nguyệt Mai có lẽ đang đứng trên sân khấu của Đại Thế Giới, hát bài Mai Lan Mai Lan tôi yêu người, ven theo mép sân khấu chất đầy những lẵng hoa cao ngất như núi Xa….! Uyển Phương có lẽ lại chạy đến Đạo Hương Thôn mua thức ăn kiếm chút tiền chạy chân, hoặc đang chịu sự trách mắng của sư huynh sư tỷ; mẹ cô và mấy bà vú nhất định đang đánh bài lại vì một hai đồng tiền mà cãi nhau không ngừng, Chu Hi Thánh có lẽ đang ngồi trước bàn an tĩnh đọc sách, cô mệt mỏi nhấc đầu lên, xuyên qua khung cửa sổ cô nhìn thấy mái ngói đỏ và cửa sổ trên mái nhà của Thường phủ, cửa sổ ngày đó nhất định là u ám không rõ, bởi vì lúc này cô đang ở đây.
Tất cả những màu sắc rực rỡ đều đang lắc lư rồi dần dần tối đi, Phùng Chi đột nhiên bừng tỉnh từ trong yên tĩnh, xe đã ngừng giữa sườn núi, cô không biết lúc nào thì cô đã co lại ở trong lồng ngực ấm áp của Thường nhị gia, tài xế không biết đã đi đâu, bên trong xe cũng không mở đèn, cô giãy giụa muốn ngồi dậy, Thường nhị gia hô hấp trầm ổn, vén tóc mái của cô lên, nghe thấy hắn cười khẽ: “A Chi, nhìn ngoài cửa sổ xem!”
Cô ngây thơ mà nhìn theo hướng hắn chỉ, trời đất bao la, một vùng biển sao!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro