Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Khuyên Bảo

Đại Cô Nương Sói

2024-11-11 21:09:02

Chiếc xe kéo dừng ở ven đường dưới bóng râm của cây ngô đồng, lũ ve trong phiến lá kêu không ngừng.

Một người bán rong bày hai bình sứ tráng men xanh trước mặt, bên trên viết chữ trà hoa cúc nguệch ngoạc, trà Long Tĩnh, bên cạnh là cái bàn vuông đặt ấm tử sa và chén trà, có mấy con ruồi bâu trên mép chén, cũng không ai xua đuổi chúng, người bán rong ngồi trên ghế mây ngủ mất rồi, quạt hương bồ rơi trên mặt đất.

Đối diện là tòa nhà ba tầng màu vàng nhạt, kiến trúc theo chủ nghĩa tân cổ điển, có rất nhiều cửa sổ bằng kính, bên trên mái vòm cao nhất có khảm một phù điêu kiểu đồng hồ phục hưng, trước cửa người nối liền không dứt.

Hai người họ đi vào đại sảnh, bên trái cửa vào có sáu bảy bộ điện thoại, dùng vách ngăn ngăn ra, mỗi một chiêc điện thoại đều có người dùng, phía sau vẫn còn người đang chờ. Nhìn kỹ bên trong, các nhân viên nghe điện thoại ngồi thành từng hàng, có nam có nữ, tai đeo tai nghe và ống nói, ngồi trên ghế mềm, đối diện là một cái máy móc thần kỳ, các lỗ nhỏ che kín trên bề mặt giống như một tổ ong thật lớn, lại không ra mật, chỉ lập lèo màu xanh đỏ, những nhân viên nghe điện lập tức lấy đầu sợi dây đồng cắm vào đó hoặc rút ra, có người đang thì thầm nói nhỏ có người dùng bút tốc ký, vô cùng bận rộn.

Phùng Chi bỗng nhiên nghe được tiếng ồn ào, quay đầu nhìn lại, có một phụ nữ thời thượng chiếm lấy chiếc điện thoại ve vãn đánh yêu, người đàn ông có lẽ đã chờ lâu lắm tỏ vẻ bất mãn, tranh chấp không ngừng, người đàn ông bắt đầu xắn tay áo, có người kinh hô: “Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!” Ba nhân viên duy trì trật tự nghiêm mặt chạy lại đây, dẫn hai người bọn họ đi, một người lái buôn đang gọi điện thoại giống như một người mù không nhìn thấy ai xung quanh vậy, vừa nhả vòng khói vừa cười hì hì: “Có tin tức nội tình gì lộ ra không, giúp mọi người cùng phát tài!”

Nguyệt Mai dùng khăn tay che che cánh mũi, lầm bầm lầu bầu: “Nơi này ồn ào như vậy sao, khiến người ta không thở nổi.”

“Người ngoài cửa nhiều như vậy tất nhiên là khó mà yên tĩnh được, vào bên trong thì tốt hơn rồi, toàn bộ cửa sổ được mở ra sẽ thông gió.” Phùng Chi ngược lại cảm giác nơi này cũng không tệ.

Cô thấy một người đàn ông ngồi sau một cái bàn lớn bày một xấp sổ sách, đang uống trà đọc báo, liền lôi kéo Nguyệt Mai bước lên hỏi: “Xin lỗi, chúng tôi có hẹn với Triệu Côn Triệu tiên sinh quản lý nội bộ.”

Người đó đánh giá hai cô, vội vàng đứng lên, cười nói với Nguyệt Mai: “Vị này là Phùng tiểu thư? Tôi là Triệu Côn, dạo này Thường tiên sinh vẫn tốt chứ?”

Nguyệt Mai giật mình, phụt một tiếng che miệng cười, Phùng Chi cũng không nhịn được cười: “Ông nhận sai người rồi, tôi mới là Phùng Chi.”

Triệu Côn có chút xấu hổ nâng tay gãi trán, lập tức tỏ vẻ áy náy, chủ động dẫn hai cô đi xem nơi làm việc, Nguyệt Mai nhăn mày: “Tôi hơi khó chịu, tim đập nhanh, muốn ra ngoài cho thoáng khí một chút, A Chi cậu xem qua giúp tớ là được.” Nói xong thì bước đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phùng Chi đi ra khỏi cục điện thoại, thấy Nguyệt Mai đứng dưới bóng cây đang nói chuyện với một người đàn ông mặc trường bào và áo khoác ngắn rất sôi nổi, cô cũng không lại gần, chờ người đàn ông kia đi mới bước lại gần.

Rõ ràng là tâm tình Nguyệt Mai rất tốt, cười lanh lảnh: “Từng nghe tớ hát ở Đại Thế Giới… Tớ mặc như vậy mà anh ta có thể nhận ra được…. Hỏi tớ đêm nay có lên hát không, sẽ dẫn bạn bè tới cổ vũ cho tớ.” Cô ấy lại ai nha hỏi: “Cậu nhìn xem son của tớ còn không, lúc trước tớ có mua một chén trà nhỏ, không biết có bị mờ không? Lúc nói chuyện với anh ta cũng không dám mở miệng, chỉ dám nhỏ giọng sợ lộ điểm xấu.”

Môi cô ấy màu hồng có phai một chút, một dấu tròn giống như dấu hôn, hiện lên mấy phần ngây ngô quyến rũ, Phùng Chi lắc đầu: “Bị phai rồi nhưng không xấu.” Dừng lại một chút mới nói: “Tớ vừa rồi cùng Triệu tiên sinh…”

Nguyệt Mai vẫy tay gọi một xe kéo, vừa nói: “Chúng ta lên xe rồi nói!” Phùng Chi ngăn lại: “Đi về đều ngồi xe kéo tốn tiền lắm, xe điện cũng tiện.”

“Tớ có việc cần trở về gấp, tiền xe cậu không cần lo lắng…”

“Chờ cậu rảnh chúng ta lại nói!” Phùng Chi gận tái mặt: “Cậu đi trước đi, tớ ngồi xe điện được rồi!” Cắn môi không để ý tới cố ấy, bước qua cô ấy.

“A Chi, A Chi!” Nguyệt Mai cao giọng gọi vài tiếng, cô cũng không quay đầu lại.

“Tiểu thư có đi không? Tiểu thư có đi hay không?” Người kéo xe không kiên nhẫn thúc giục.

Nguyệt Mai dậm chân, xua tay, đuổi theo Phùng Chi: “Ai ya, từ từ đã, A Chi!”

Phùng Chi nghe thấy động tĩnh phía sau, bước chậm lại, Nguyệt Mai sóng vai cùng cô, thở hổn hển cười: “Tớ sợ cậu luôn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khẽ liếc biểu tình cô không giận nữa mới chủ động hỏi: “Cục điện thoại như thế nào? Triệu tiên sinh nói cái gì?”

Phùng Chi nói lại kỹ càng tỉ mỉ những gì cô nhìn thấy nghe thấy với cô ấy, lại nói: “Triệu tiên sinh nói hai ngày nữa có thể đến làm việc, cũng sắp xếp phòng hai người cho cậu, những người khác đều là bốn người một phòng. Cơm tuy rằng không phải lúc nào cũng có thịt cá, nhưng cũng có chút thức ăn mặn, ngày thường nhân viên đều hòa thuận, nếu muốn xin nghỉ đều đồng ý làm thay, tiền lương mỗi tháng mười đồng, ngày lễ ngày tết sẽ phát tiền thưởng.”

Nguyệt Mai gật đầu cười nói: “Nghe ra quả thật không tồi.”

Phùng Chi có chút hòa hoãn, lại hỏi: “Ông chủ Hoàng đối với cậu như thế nào?”

Nguyệt Mai trả lời: “Ông ta đối xử với tớ cực khách khí, bình thường nói chuyện cũng rất lịch sự, muốn nâng đỡ tớ thành hát chính ở Đại Thế Giới, còn nổi hơn cả Tiểu Kim Bảo. Ông ta mua các loại trang phục, vòng cổ phỉ thúy, khuyên tai kim cương, nhẫn đá quý, vòng ngọc cho tớ, cậu xem mới mấy ngày ngắn ngủn, ông ta liền hào phòng như vậy, cũng không sợ tớ cuỗm hết để chạy trốn.”

Phùng Chi nhàn nhạt nói: “Người như ông ta sao lại không có tính toán riêng chứ, ông ta đoán chắc cậu sẽ không trốn lại càng không dám trốn. Bây giờ ông ta cho cậu càng quý, về sau sẽ phải từ trên người cậu kiếm về gấp ngàn vạn lần. Đừng bị bề ngoài phồn hoa mê hoặc mà che mắt, thừa dịp bây giờ cậu chỉ mới bắt đầu, trả lại cho ông ta tất cả vàng bạc châu báu, các loại y phục, nhanh chóng thoát thân mới đúng.”

Nguyệt Mai trầm mặc một lát: “Là ý tứ của Thường nhị gia sao?”

Phùng Chi không phủ nhận: “Thường nhị gia kiến thức hai giới chính thương đều rất rộng rãi, am hiểu cách làm người của ông chủ Hoàng, Đại Thế Giới dâm loạn hiểm ác, không nằm trong khả năng tưởng tượng của chúng ta. Cuộc sống như đi dây trên không trung, không bằng sống nơi bình yên sẽ càng an tâm hơn.”

Nguyệt Mai cúi đầu nhìn đôi giày da trắng, hôm nay cô mới đi, không biết lúc nào, mũi giày đã bị tróc mất lớp da… Đột nhiên bực bội nói: “Cậu để tớ nghĩ lại đã, ngày mai nhất định sẽ trả lời cậu chắc chắn.”

Phùng Chi có chút không hiểu cái này còn cần phải nghĩ sao, nhưng nhìn bộ dạng ủ rũ của cô ấy, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào.

Xe điện số tám chạy vào trạm xe, cô vỗ vỗ bả vai Nguyệt Mai tạm biệt, bước vào trong xe điện, bất ngờ lại gặp Chu Hi Thánh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Số ký tự: 0