Tận Tình (H)
Đại Cô Nương Sói
2024-11-11 21:09:02
“Nhị gia…. Nhanh lên… Ô ô…. Chịu không nổi…” Phùng Chi bị hắn làm cho ướt đẫm, như con cá bạc vùng vẫy cái đuôi của nó, nôn nóng vô cùng mà vẫy đuôi.
Thường Yến Hành cúi đầu ngậm lấy bầu ngực đang lắc lư của cô, cắn mút núm vú đỏ tươi, đôi mày nhăn lại, đôi mắt liếc qua dường như không nghe thấy cô cầu xin, chỉ là bàn tay nắm chặt lấy hai quả mông đào của cô, liên tục không ngừng đưa đẩy, đến lúc hắn căng thẳng nửa người dậy, nhìn động đào nguyên của cô bao bọc lấy phần tráng kiện của chính hắn, khó khăn nuốt xuống, phần thịt non bên trong cũng theo hắn mà bị kéo ra ngoài, tiếng vang của da thịt va chạm vào nhau vang lên không ngừng, không nhịn được phát cuồng lên, gầm nhẹ: “A Chi là bé ngoan, nhớ kỹ chỉ có tôi mới có thể làm như này với em, em chỉ có thể để tôi làm, nếu không đừng trách tôi vô tình.” Hắn lại ra hết sức bình sinh mà vận động.
“Nhị gia, muốn chết…. Ưm!” Phùng Chi bỗng nhiên hét thất thanh, cả người căng cứng, mũi chân ngập cong, giống như hồn lìa khỏi xác, như bay lên chín tầng mây dạo một vòng, lại từ từ hồi phục lại, đúng là tư vị dục tiên dục tử.
Thường Yến Hành bị cô triều phun dội lên mã mắt, làm hắn run lên muốn bắn ra, hắn lại cắn răng khẽ rút ra để hoãn lại, sau đó dùng lực đâm đến tận cùng, sau mấy chục lần, quả nhiên nghênh đón thứ gì đó chích vào quy đầu của hắn, mã mắt tê dại đau nhức, hắn liền buông lỏng phón thích, như rạng mây trắng bao phủ Vu Sơn, cả người thoải mái vô cùng.
Phùng Chi xin nghỉ học một buổi chiều, chờ Nguyệt Mai trước cổng trường, thấ Nguyệt Mai đến đúng hẹn gương mặt cô ấy rạng ngời.
Có mấy ngày ngắn ngủn không gặp, Nguyệt Mai đã cắt đi bím tóc, uốn cong, hai bên trái phải dùng một cái kẹp hoa hải đường nạm ngọc để kep tóc, lông mày được tỉa lại tinh tế giống như cô gái trên trang bìa tạp chí, lá liễu cong cong, làn da cô không trắng bằng Phùng Chi mà là màu mật, xương gò má có màu hồng phấn nhợt nhạt không dễ nhìn ra được. Cô ấy mặc một bộ sườn xám ngắn tay màu hồng san hô, chân đi đôi vớ trong suốt đủ kèm một đôi giày da trắng nửa bản chân.
Phùng Chi đánh giá cô ấy liền khen rất xinh đẹp.
Nguyệt Mai cười khẽ, giơ tay vuốt tóc mai, cổ tay thoang thoảng mùi nước hoa, được cơn gió thổi vào trong không khí.
Phùng Chi nói đến chuyện chính: “Thường nhị gia tìm người trong cục điện thoại, đã đồng ý tuyện cậu vào làm nhân viên nghe điện, vừa học liền biết, mỗi ngày tám tiếng, làm luân phiên theo ca sáng chiều tối, bao ăn ở, tiền lương cũng không tệ.”
Nguyệt Mai vẫn sờ tóc mai như cũ, đôi mắt rũ xuống thất thần nghe.
Phùng Chi kéo cánh tay cô ấy: “Thường nhị gia đã chào hỏi qua với vị quản lý bên đó rồi, hôm nay tớ dẫn cậu đi làm quen một chút.”
“Nhất định phải hôm nay sao?” Nguyệt Mai có vẻ chần chờ: “Sao phải vội như thế chứ!”
Phùng Chi cười nói: “Thời thế bây giờ phụ nữ có thể ra ngoài làm việc nhưng đa số đều là làm nhân viên bán hàng hoặc là phục vụ, vừa khổ vừa mệt không nói lương lại còn thấp, có thể vào làm ở cục điện thoại là tốt nhất, rất nhiều người cầu xin để vào đây làm nhưng mà không có cơ hội. Chúng mình nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, sớm quyết xong việc này mới an tâm.”
“Tớ biết mặt mũi Thường nhị gia rất lớn.” Nguyệt Mai nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lại không nói gì nữa, duỗi tay gọi một chiếc xe kéo hai người ngồi, hỏi đi cục điện thoại bao nhiêu tiền, mở chiếc túi nhỏ làm từ da bò có khắc hoa ra, móc tiền ra cho người kéo xe.
Quay đầu nhìn Phùng Chi đang ngơ ngẩn đứng đó, mỉm cười nói: “Không phải cậu sốt ruột sao, ngồi xe kéo sẽ nhanh hơn một chút.” Lại bảo người kéo xe dựng mái che lên, giữa trưa tháng năm ánh nắng rất gay gắt, đủ để phơi đen làn da.
Thường Yến Hành cúi đầu ngậm lấy bầu ngực đang lắc lư của cô, cắn mút núm vú đỏ tươi, đôi mày nhăn lại, đôi mắt liếc qua dường như không nghe thấy cô cầu xin, chỉ là bàn tay nắm chặt lấy hai quả mông đào của cô, liên tục không ngừng đưa đẩy, đến lúc hắn căng thẳng nửa người dậy, nhìn động đào nguyên của cô bao bọc lấy phần tráng kiện của chính hắn, khó khăn nuốt xuống, phần thịt non bên trong cũng theo hắn mà bị kéo ra ngoài, tiếng vang của da thịt va chạm vào nhau vang lên không ngừng, không nhịn được phát cuồng lên, gầm nhẹ: “A Chi là bé ngoan, nhớ kỹ chỉ có tôi mới có thể làm như này với em, em chỉ có thể để tôi làm, nếu không đừng trách tôi vô tình.” Hắn lại ra hết sức bình sinh mà vận động.
“Nhị gia, muốn chết…. Ưm!” Phùng Chi bỗng nhiên hét thất thanh, cả người căng cứng, mũi chân ngập cong, giống như hồn lìa khỏi xác, như bay lên chín tầng mây dạo một vòng, lại từ từ hồi phục lại, đúng là tư vị dục tiên dục tử.
Thường Yến Hành bị cô triều phun dội lên mã mắt, làm hắn run lên muốn bắn ra, hắn lại cắn răng khẽ rút ra để hoãn lại, sau đó dùng lực đâm đến tận cùng, sau mấy chục lần, quả nhiên nghênh đón thứ gì đó chích vào quy đầu của hắn, mã mắt tê dại đau nhức, hắn liền buông lỏng phón thích, như rạng mây trắng bao phủ Vu Sơn, cả người thoải mái vô cùng.
Phùng Chi xin nghỉ học một buổi chiều, chờ Nguyệt Mai trước cổng trường, thấ Nguyệt Mai đến đúng hẹn gương mặt cô ấy rạng ngời.
Có mấy ngày ngắn ngủn không gặp, Nguyệt Mai đã cắt đi bím tóc, uốn cong, hai bên trái phải dùng một cái kẹp hoa hải đường nạm ngọc để kep tóc, lông mày được tỉa lại tinh tế giống như cô gái trên trang bìa tạp chí, lá liễu cong cong, làn da cô không trắng bằng Phùng Chi mà là màu mật, xương gò má có màu hồng phấn nhợt nhạt không dễ nhìn ra được. Cô ấy mặc một bộ sườn xám ngắn tay màu hồng san hô, chân đi đôi vớ trong suốt đủ kèm một đôi giày da trắng nửa bản chân.
Phùng Chi đánh giá cô ấy liền khen rất xinh đẹp.
Nguyệt Mai cười khẽ, giơ tay vuốt tóc mai, cổ tay thoang thoảng mùi nước hoa, được cơn gió thổi vào trong không khí.
Phùng Chi nói đến chuyện chính: “Thường nhị gia tìm người trong cục điện thoại, đã đồng ý tuyện cậu vào làm nhân viên nghe điện, vừa học liền biết, mỗi ngày tám tiếng, làm luân phiên theo ca sáng chiều tối, bao ăn ở, tiền lương cũng không tệ.”
Nguyệt Mai vẫn sờ tóc mai như cũ, đôi mắt rũ xuống thất thần nghe.
Phùng Chi kéo cánh tay cô ấy: “Thường nhị gia đã chào hỏi qua với vị quản lý bên đó rồi, hôm nay tớ dẫn cậu đi làm quen một chút.”
“Nhất định phải hôm nay sao?” Nguyệt Mai có vẻ chần chờ: “Sao phải vội như thế chứ!”
Phùng Chi cười nói: “Thời thế bây giờ phụ nữ có thể ra ngoài làm việc nhưng đa số đều là làm nhân viên bán hàng hoặc là phục vụ, vừa khổ vừa mệt không nói lương lại còn thấp, có thể vào làm ở cục điện thoại là tốt nhất, rất nhiều người cầu xin để vào đây làm nhưng mà không có cơ hội. Chúng mình nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, sớm quyết xong việc này mới an tâm.”
“Tớ biết mặt mũi Thường nhị gia rất lớn.” Nguyệt Mai nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lại không nói gì nữa, duỗi tay gọi một chiếc xe kéo hai người ngồi, hỏi đi cục điện thoại bao nhiêu tiền, mở chiếc túi nhỏ làm từ da bò có khắc hoa ra, móc tiền ra cho người kéo xe.
Quay đầu nhìn Phùng Chi đang ngơ ngẩn đứng đó, mỉm cười nói: “Không phải cậu sốt ruột sao, ngồi xe kéo sẽ nhanh hơn một chút.” Lại bảo người kéo xe dựng mái che lên, giữa trưa tháng năm ánh nắng rất gay gắt, đủ để phơi đen làn da.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro