Khuyên Giải
Đại Cô Nương Sói
2024-11-11 21:09:02
Phùng Chi giới thiệu với Thường Yến Hành: “Đây là Nguyệt Mai.” Lại nói với Nguyệt Mai: “Nhị gia!”
Nguyệt Mai lặng lẽ nhìn trộm hắn, đã gặp hắn trong ánh đèn nhập nhòe của Đại Thế Giới, bóng người đều là chập chờn, mà hôm nay ban ngày dưới ánh sáng mặt trời sáng chói, hắn thành thục tuấn tú, so với tối đó càng có sức hấp dẫn.
Thường Yến Hành nhìn Phùng Chi, cho đến khi Nguyệt Mai lên tiếng chào hỏi, mới dời mắt đi, hơi gật đầu nhàn nhạt hỏi: “Chuyện bên cục điện thoại cô tính toán như nào? A Chi đã sốt ruột nhiều ngày rồi, đừng dày vò cô ấy!”
“Nhị gia!” khuôn mặt Nguyệt Mai hiện nụ cười, kiều diễm thê lương nói: “Chuyện này nói ra thì rất dài….”
“Vậy không cần nói!” Thường Yến Hành chặn cô ta lại, duỗi tay bắt lấy cổ tay Phùng Chi kéo lại gần phía cửa sổ, khiến cô phải lùi về phía sau.
“Bé ngốc, khóc cái gì?” Hắn mím môi, ôn hòa nói.
“Ai khóc? Em đâu có khóc.” Phùng Chi muốn rút tay lại, lại giãy không ra.
“Không khóc, sao khóe mắt lại ướt?”
“Do bụi bay vào mắt.” Phùng Chi cãi chày cãi cối, gương mặt hãy còn hồng rực, đầu tiên là vì Nguyệt Mai còn đang đứng bên cạnh, thứ hai là sợ bị người của Thường phủ bắt gặp, dù là ai thấy cũng đều không tốt.
“Sao nhị gia còn chưa đi?” Cô ngập ngừng, có chút cuống lên.
“Người đã có ý, dù em có ép cũng không được.” Thường Yến Hành nhét một vật cứng vào lòng bàn tay cô mới buông ra, nhẹ nhàng cười nói: “Sáu giờ chiều tôi chờ em ở đây.”
Phùng Chi nhìn theo bóng xe nhả ra một ngụm khói rời đi, cô cúi đầu nhìn, trong tay là một hộp chocolate, vỏ ngoài vẽ hình bãi biển, cây cọ, mặt trời, có cô gái mặc bikini nằm phơi nắng làn da đã thành màu nâu, chu lên đôi môi đỏ mọng, bên cạnh có in câu giới thiệu bằng tiếng nước ngoài, đại ý là không ăn tôi sẽ bị hòa tan.
Gần đây cho dù là biển quảng cáo hoặc là các dạng bao bì đóng gói đều dựa theo hướng tình sắc để thu hút sự chú ý của dân chúng, nghe nói chính phủ đã tuyên bố muốn chỉnh lý, để ngăn ngừa độc hại cho thanh thiếu niên.
Nhị gia còn cho cô cái này, trợ Trụ vi ngược(1).
Cô xé mở lớp giấy bạc bên ngoài, bẻ một miếng cho Nguyệt Mai, Nguyệt Mai ngậm trong miệng, trong vị ngọt còn có vị hơi đắng của hạnh nhân.
Chuyện vừa nãy bởi vì Thường nhị gia bất ngờ xen ngang nên cũng chưa có kết quả gì.
Hai người cũng không tranh chấp nữa chỉ yên lặng ăn chocolate.
Sau một lúc lâu, Nguyệt Mai mới nói: “Tớ có hai vé xem phim [Cỏ dại nhàn hoa], mấy ngày trước rất nổi, hai ngày nay tớ đặc biệt để ý mua, mời cậu đi xem để cảm ơn cậu.”
Phùng Chi còn chưa kịp mở miệng, liền nghe phía sau có người gọi tên cô, quay đầu nhìn lại, còn tưởng là ai, hóa ra là thường ngũ tiểu thư Dục Trinh.
Dục Trinh vỗ vỗ bả vai cô, trên trán còn có lớp mồ hôi mỏng, thở nhanh nói: “Sao cậu ở đây, tớ đi tìm cậu mãi!”
“Ngũ tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?” Phùng Chi đưa chocolate cho cô ấy, lại giới thiệu Nguyệt Mai.
Dục Trinh hờ hững gật đầu, vừa xua tay ý nói không ăn, vừa ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói: “Lâm Thanh Hiên có nhờ Chu Hi Thánh chuyển mấy quyển sách cho tớ, mạo muội đi qua tìm anh ấy cũng không ra sao, cậu đi với tớ nhé.”
Phùng Chi không nói, cười nhìn cô ấy với hàm ý sâu xa khác, Dục Trinh hiểu cô đang cười cái gì, cũng cười: “Cậu còn không biết lần trước… Cái lần mà cậu đi tìm mèo đó, tối đó mẹ tớ còn vặn hỏi tớ một trận, hỏi tớ đến tòa nhà nát đối diện làm gì đó, tớ còn đang hoài nghi là cậu tố cáo….”
Nguyệt Mai liền xen mồm vào: “A Chi không phải người như vậy.”
Dục Trinh không để ý tới cô ta, chỉ nói tiếp: “Thật là oan uổng cho cậu, sau khi bị tớ quấn lấy không buông cuối cùng mẹ tớ cũng chịu mở miệng, là đứa hầu gái Thải Nga bên người chị dâu lắm miệng, có thể thấy một đám không biết điều đều đang nhìn chằm chằm tớ. Mấy người đó một chữ to cũng không biết, tư tưởng cũ kỹ bị lễ giáo cổ hủ trói buộc, tớ sẽ tha thứ cho cô ta, nhưng vẫn phải đề phòng cô ta, tránh cho mẹ tớ bị cô ta nói tác động ép tớ phải nghỉ học lấy chồng…. kỳ thật mẹ tớ cũng là người bảo thủ.” Cô dừng một chút, hỏi Nguyệt Mai: “Cô cười cái gì? Học chung học đường với chúng tôi sao? Nhìn cô lạ lắm!”
Nguyệt Mai cũng không phải cười cô ấy, mà là nhìn thấy có phóng viên bên báo giải trí đi ngang qua phố đối diện, kiểu tóc Địa Trung Hải, mặc tây trang, hình như họ Sài, hôm qua đã phỏng vấn cô, còn chụp ảnh cô “Tách tách”, muốn lấy để đăng báo, cô nhớ tới chuyện này mới cong miệng cười.
Phùng Chi vội vàng nói: “Thôi đừng nói chuyện nữa, cùng cậu lấy sách xong, tớ và Nguyệt Mai còn muốn đi xem phim!”
Dục Trinh cũng không hỏi nữa, phía trước nói chuyện với cô, còn Nguyệt Mai thì yên lặng theo phía sau.
Phùng Chi dừng bước giữ chặt cánh tay Nguyệt Mai, ba người sóng vai đi về phía toàn nhà cũ kỹ đối diện.
(1): trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Nguyệt Mai lặng lẽ nhìn trộm hắn, đã gặp hắn trong ánh đèn nhập nhòe của Đại Thế Giới, bóng người đều là chập chờn, mà hôm nay ban ngày dưới ánh sáng mặt trời sáng chói, hắn thành thục tuấn tú, so với tối đó càng có sức hấp dẫn.
Thường Yến Hành nhìn Phùng Chi, cho đến khi Nguyệt Mai lên tiếng chào hỏi, mới dời mắt đi, hơi gật đầu nhàn nhạt hỏi: “Chuyện bên cục điện thoại cô tính toán như nào? A Chi đã sốt ruột nhiều ngày rồi, đừng dày vò cô ấy!”
“Nhị gia!” khuôn mặt Nguyệt Mai hiện nụ cười, kiều diễm thê lương nói: “Chuyện này nói ra thì rất dài….”
“Vậy không cần nói!” Thường Yến Hành chặn cô ta lại, duỗi tay bắt lấy cổ tay Phùng Chi kéo lại gần phía cửa sổ, khiến cô phải lùi về phía sau.
“Bé ngốc, khóc cái gì?” Hắn mím môi, ôn hòa nói.
“Ai khóc? Em đâu có khóc.” Phùng Chi muốn rút tay lại, lại giãy không ra.
“Không khóc, sao khóe mắt lại ướt?”
“Do bụi bay vào mắt.” Phùng Chi cãi chày cãi cối, gương mặt hãy còn hồng rực, đầu tiên là vì Nguyệt Mai còn đang đứng bên cạnh, thứ hai là sợ bị người của Thường phủ bắt gặp, dù là ai thấy cũng đều không tốt.
“Sao nhị gia còn chưa đi?” Cô ngập ngừng, có chút cuống lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Người đã có ý, dù em có ép cũng không được.” Thường Yến Hành nhét một vật cứng vào lòng bàn tay cô mới buông ra, nhẹ nhàng cười nói: “Sáu giờ chiều tôi chờ em ở đây.”
Phùng Chi nhìn theo bóng xe nhả ra một ngụm khói rời đi, cô cúi đầu nhìn, trong tay là một hộp chocolate, vỏ ngoài vẽ hình bãi biển, cây cọ, mặt trời, có cô gái mặc bikini nằm phơi nắng làn da đã thành màu nâu, chu lên đôi môi đỏ mọng, bên cạnh có in câu giới thiệu bằng tiếng nước ngoài, đại ý là không ăn tôi sẽ bị hòa tan.
Gần đây cho dù là biển quảng cáo hoặc là các dạng bao bì đóng gói đều dựa theo hướng tình sắc để thu hút sự chú ý của dân chúng, nghe nói chính phủ đã tuyên bố muốn chỉnh lý, để ngăn ngừa độc hại cho thanh thiếu niên.
Nhị gia còn cho cô cái này, trợ Trụ vi ngược(1).
Cô xé mở lớp giấy bạc bên ngoài, bẻ một miếng cho Nguyệt Mai, Nguyệt Mai ngậm trong miệng, trong vị ngọt còn có vị hơi đắng của hạnh nhân.
Chuyện vừa nãy bởi vì Thường nhị gia bất ngờ xen ngang nên cũng chưa có kết quả gì.
Hai người cũng không tranh chấp nữa chỉ yên lặng ăn chocolate.
Sau một lúc lâu, Nguyệt Mai mới nói: “Tớ có hai vé xem phim [Cỏ dại nhàn hoa], mấy ngày trước rất nổi, hai ngày nay tớ đặc biệt để ý mua, mời cậu đi xem để cảm ơn cậu.”
Phùng Chi còn chưa kịp mở miệng, liền nghe phía sau có người gọi tên cô, quay đầu nhìn lại, còn tưởng là ai, hóa ra là thường ngũ tiểu thư Dục Trinh.
Dục Trinh vỗ vỗ bả vai cô, trên trán còn có lớp mồ hôi mỏng, thở nhanh nói: “Sao cậu ở đây, tớ đi tìm cậu mãi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngũ tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?” Phùng Chi đưa chocolate cho cô ấy, lại giới thiệu Nguyệt Mai.
Dục Trinh hờ hững gật đầu, vừa xua tay ý nói không ăn, vừa ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói: “Lâm Thanh Hiên có nhờ Chu Hi Thánh chuyển mấy quyển sách cho tớ, mạo muội đi qua tìm anh ấy cũng không ra sao, cậu đi với tớ nhé.”
Phùng Chi không nói, cười nhìn cô ấy với hàm ý sâu xa khác, Dục Trinh hiểu cô đang cười cái gì, cũng cười: “Cậu còn không biết lần trước… Cái lần mà cậu đi tìm mèo đó, tối đó mẹ tớ còn vặn hỏi tớ một trận, hỏi tớ đến tòa nhà nát đối diện làm gì đó, tớ còn đang hoài nghi là cậu tố cáo….”
Nguyệt Mai liền xen mồm vào: “A Chi không phải người như vậy.”
Dục Trinh không để ý tới cô ta, chỉ nói tiếp: “Thật là oan uổng cho cậu, sau khi bị tớ quấn lấy không buông cuối cùng mẹ tớ cũng chịu mở miệng, là đứa hầu gái Thải Nga bên người chị dâu lắm miệng, có thể thấy một đám không biết điều đều đang nhìn chằm chằm tớ. Mấy người đó một chữ to cũng không biết, tư tưởng cũ kỹ bị lễ giáo cổ hủ trói buộc, tớ sẽ tha thứ cho cô ta, nhưng vẫn phải đề phòng cô ta, tránh cho mẹ tớ bị cô ta nói tác động ép tớ phải nghỉ học lấy chồng…. kỳ thật mẹ tớ cũng là người bảo thủ.” Cô dừng một chút, hỏi Nguyệt Mai: “Cô cười cái gì? Học chung học đường với chúng tôi sao? Nhìn cô lạ lắm!”
Nguyệt Mai cũng không phải cười cô ấy, mà là nhìn thấy có phóng viên bên báo giải trí đi ngang qua phố đối diện, kiểu tóc Địa Trung Hải, mặc tây trang, hình như họ Sài, hôm qua đã phỏng vấn cô, còn chụp ảnh cô “Tách tách”, muốn lấy để đăng báo, cô nhớ tới chuyện này mới cong miệng cười.
Phùng Chi vội vàng nói: “Thôi đừng nói chuyện nữa, cùng cậu lấy sách xong, tớ và Nguyệt Mai còn muốn đi xem phim!”
Dục Trinh cũng không hỏi nữa, phía trước nói chuyện với cô, còn Nguyệt Mai thì yên lặng theo phía sau.
Phùng Chi dừng bước giữ chặt cánh tay Nguyệt Mai, ba người sóng vai đi về phía toàn nhà cũ kỹ đối diện.
(1): trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro