Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Tranh Chấp

Đại Cô Nương Sói

2024-11-11 21:09:02

Phùng Chi dẫm lên cầu thang gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt xuống dưới lầu, hôm nay là cuối tuần, Thường phủ phải làm gia yến, bình thường lúc này các bà vú còn đang ngồi trên bàn ăn bữa sáng, bây giờ lại trống trơn không có người, A Lai không biết tới lúc nào, đang múc cháo bằng một chiếc muôi đuôi dài bằng thiếc, âm thanh va chạm “xoèn xoẹt” dội vào màng tai.

Hắn bê chén cháo ngồi trước bàn, đúng lúc ngẩng đầu thấy Phùng Chi bước qua đây, lại đứng lên mỉm cười gọi: “A Chi.”

“Ơ, anh ở đây sao.” Phùng Chi gật đầu, nhấc tầm vải đã có những vết ố vàng lên, lấy một cái bát sạch sẽ múc cháo, chả trách vừa rồi A Lai dùng lực như vậy, nửa thùng nước cháo, mò vài muôi mới đầy nửa bát.

A Lai không biết lại chạy đi đâu, cháo còn chưa ăn, cô cũng không để ý lắm, bẻ nửa chiếc màn thầu, chiếc đĩa nhỏ có hai khối đậu hủ cay, cô dùng đầu đũa xắn nó thành một khối tam giác rồi nghiền nát ở trên chiếc màn thầu.

A Lai lại bước vào, đẩy cái đĩa đến trước mặt cô, Phùng Chi nhìn thì là hoành thánh chiên dầu, vội nói: “Anh ăn đi.” Lại đẩy chiếc đĩa về phía hắn ta.

A Lai cười nói: “Yên tâm, không phải lấy trong bếp đâu, là sáng sớm nay khi tới đã mua ở Vĩnh Mậu Xương, sợ bị nguội nên vẫn để trong nồi. Em ăn chút đi, còn khách khí với anh sao!”

Thấy thế Phùng Chi cảm giác thoái thác không được liền kẹp một miếng từ từ ăn, hắn vội hỏi: “Ăn ngon không?”

Phùng Chi cười cười, nhìn vẻ mặt hắn chờ mong cô đáp lời, liền “Ừ” một tiếng: “Anh cũng ăn đi!”

Hoành thánh của Vĩnh Mậu Xương rất nổi tiếng, có điều nghĩ đến ý đồ của mẹ hắn ta, lại cảm thấy hương vị không ngon bằng ngày xưa.

A Lai vừa uống cháo, vừa khẽ liếc cô, mái tóc đen nhánh mượt mà, dùng một cái kẹp hình con khổng tước xòe đuôi màu xanh đậm. Nút áo chỗ cổ áo của sườn xám bị cởi ra, lộ ra cần cổ trắng như tuyết, bởi vì cô đang nhai nuốt mà mấp máy, còn có đường cong trước ngực phập phồng, hắn thầm nghĩ người ta nói con gái mười tám thay đổi, A Chi ngày ngày đều thay đổi, trước kia còn không có cảm giác cô ấy như thế nào, bởi vì do nghiêng người hắn lại phát hiện ngực cô phình phình gồ lên hình vòng cung, giống như quả mật đào đợi người đến cắn.

Phùng Chi có chút ăn không tiêu, bỗng nhiên ngước đôi mắt trong suốt trừng trừng hắn: “Anh nhìn em làm gì!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xương gò má A Lai hiện lên một mảng hồng, vội giải thích: “Anh nhìn em lại nhớ tới Nguyệt Mai! Em còn nhớ em ấy, khi còn nhỏ mẹ em ấy cũng làm việc ở phòng bếp, hai đứa em còn mặc chung một cái quần.”

“Nhớ chứ.” Phùng Chi tiếp tục ăn chiếc màn thầu.

A Lai nói: “Trước anh có hẹn khách hàng nói chuyện làm ăn ở Đại Thế Giới, mới phát hiện Nguyệt Mai ca hát ở trên sân khấu, bên dưới có rất nhiều khách quý nổi tiếng tới cổ vũ cho em ấy, còn diện đồ rất xinh đẹp, giọng hát như kèn trầm, sợ là không bao lâu nữa sẽ áp đảo danh tiếng của Tiểu Kim Bảo.”

Phùng Chi nghe hắn ta nhắc tới Nguyệt Mai, lại nghĩ hai cô đã hẹn chín giờ gặp nhau ở giao lộ, liền chỉ vào cái đồng hồ trên cổ tay hắn: “Mấy giờ rồi?”

A Lai nâng đồng hồ nói: “Tám giờ năm mươi phút.” Còn cố ý nâng lên lắc lắc, dây đồng hồ có chút lỏng lẻo, theo cổ tay trượt xuống, quầy rầy đến ánh mặt trời lười nhác ngoài cửa sổ, khiến chiếc dây màu xanh xám phản lại ánh sáng vừa trắng vừa sáng.

Tâm tư Phùng Chi đã không ở đây nữa, cô vội đứng lên, cầm lấy khăn vừa lau miệng vừa đi ra ngoài, A Lai lớn tiếng hỏi: “Em đi đâu? Hoành thánh còn chưa ăn hết mà.”

“Em còn có việc, anh ăn đi!” Tiếng nói của cô truyền đến, người đã ở ngoài cửa.

Quả nhiên Nguyệt Mai đang chờ dưới cây ngô đồng ở đầu phố, hôm nay cô ấy mặc cực kỳ giản dị, một bộ sườn xám kẻ ô vuông, một đôi giày da trắng, không đánh son phấn, khuôn mặt thanh thoát, trên đầu cũng không mang kẹp đá quý, cũng mặc cho tóc mai tản mác đến bên má. Cô sợ gặp phải người của Thường phủ hỏi tới hai mẹ con cô, đứng cũng là tư thế đứng nghiêng, lấy thân cây che cả nửa người, thất thần nhìn những chiếc xe qua lại trên đường.

Phùng Chi lặng lẽ đi đến phía sau cô ấy, cầm lấy một cánh tay của cô ấy, Nguyệt Mai kêu “A nha” một tiếng, quay đầu lại che ngực giận trách: “Dọa người quá đấy, đều là thiếu nữ mười tám tuổi rồi, còn nghịch ngợm như vậy!”

Phùng Chi bĩu môi: “Lần trước cậu nói thế nào, hôm sau báo tin cho tớ, làm tớ chờ mấy ngày uổng công, lại không thể đi tìm cậu, bên kia thì đang chờ tin tức khiến tớ biết sống một ngày như một năm là thế nào.”

Nguyệt Mai xin lỗi, cúi đầu nhìn chỗ bị bong da trên mặt giày, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Chắc tớ không đi bên kia đâu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phùng Chi giật mình: “Vì sao?”

Nguyệt Mai đã sớm chuẩn bị xong lý do thoái thác, rất bình tĩnh nói: “Cậu cũng biết tính cách của tớ, năng động thích chơi đùa, mà nhân viên trong cục một ngày ngồi bất động mười tiếng, không ngừng cắm dây rút dây vào cái hộp sắt đó, tớ không quen.”

Phùng Chi thu lại nụ cười: “Vì cuộc sống, không có thậm chí là không quen, không liên quan gì tới tính cách cả!”

“Cậu nói rất đúng, chúng mình sống chỉ để qua ngày, nếu như vậy, vì sao tớ không thể sống tốt hơn chứ? Ở Đại Thế Giới tớ ca hát cũng là dùng bản lĩnh kiếm cơm, không ăn trộm không cướp giật không bán mình, có thể cẩm y ngọc thực còn được ở trong biệt thự, giao lưu với những người có tiếng tăm hiển hách, tớ cần gì phải đi làm nhân viên nghe điện chứ, sống những ngày tháng nghèo khổ nhạt nhẽo.”

Phùng Chi nghe cô ấy nói thế, cả giận nói: “Cậu thật là hồ đồ! Đại Thế Giới là nơi đàn ông ăn chơi đàng điếm bao con hát, có chỗ nào đáng tin chứ? Ca sỹ vũ nữ ở trong đó kiếm ăn có mấy người trong sạch chứ? Tuy là nổi tiếng nhất thời như Tiểu Kim Bảo, không phải cũng mắc bệnh hoa liễu khó trị sao! Cậu coi thường nhân viên nghe điện, tuy không nổi tiếng như làm ca sỹ, nhưng hơn ở chỗ sống ổn định mà bình yên, sống bằng chính đôi tay mình, so dựa vào những kẻ rắp tâm bất lương kia bố thí thì càng có tôn nghiêm, nếu không thì khác gì kĩ nữ chứ!” Lại nói thêm một câu nữa: “Ông chủ Hoàng cũng chẳng phải người lương thiện, chằng qua ông ta xem cậu như cây rụng tiền mà thôi.”

Nguyệt Mai nghe thấy chói tai, sắc mặt xám lại cười lạnh nói: “A Chi nếu nói tớ là kĩ nữ có lẽ tớ cũng nhắc cậu một câu, cậu không phải cũng dựa vào Thường nhị gia bố thí sống qua ngày sao? Ông ta không phải đã ngủ với cậu sao!”

Phùng Chi sắp rơi lệ: “Cuối cùng tớ sẽ rời khỏi ông ta, tớ không thể sống những ngày tháng như vậy.”

Nguyệt Mai hối hận mình nói không lựa lời, im lặng một lát, thấy cô xoay người rới đi, vội bắt được cổ tay cô ấy, khép nép nói: “Cậu coi như miệng chó không mọc được ngà voi là được rồi! Để tớ ở Đại Thế Giới kiếm chút tiền, có thể mua gian phòng ở, trong tay thừa chút tiền liền rút lui!” Cô dừng một chút: “Tớ còn muốn chuộc mẹ tớ từ Hoa Yên quán ra, nếu đi làm nhân viên nghe điện, mẹ tớ sẽ vĩnh viễn không ra được.” Hốc mắt phiếm ướt, giọng nói chợt có chút cảm giác thê lương.

Phùng Chi đáy lòng rối bời, nhất thời cũng không nói ra lời.

Chợt nghe nghe thấy hai tiếng còi ô tô vang lên, hai cô nhìn lại, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại cách đó ba bốn bước xa, cửa kính xe hạ xuống, Thường Yến Hành ngồi bên trong, hôm nay là cuối tuần, hắn từ biệt thự qua đây để thỉnh an lão phu nhân.

Từ xa đã thấy Phùng Chi đang nói chuyện với một cô gái, đến gần mới phát hiện sắc mặt của cả hai như đang tranh chấp, nghĩ một chút vẫn dặn tài xế ngừng xe ở bên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Số ký tự: 0