Gửi Vòng Hoa
2024-12-03 22:52:43
Người đàn ông kia thấy người phụ nữ chết tiệt đi thẳng vào nhà, hoàn toàn không bận tâm đến việc ông ta đã quỳ xuống cầu xin, trên mặt ông ta lộ vẻ tuyệt vọng. Ông ta nghiến răng, móc từ túi ra mấy tờ tiền đỏ, dúi vào tay tôi, nhỏ giọng nhờ tôi nói giúp vài lời.
Tôi sững người. Trong mắt người phụ nữ chết tiệt, tôi có chút thể diện nào đâu? Cô ấy vừa nói tôi là nô lệ của cô ấy, nếu tôi nói giúp người này, chẳng phải sẽ bị cô ấy mắng cho một trận nữa sao? Tôi không dám nhận, mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Cô ấy là loại người độc ác, số tiền này tôi không dám nhận.
Tôi vội vàng lắc đầu, trả lại tiền cho ông ta rồi chạy vào nhà. Nhưng ông ta kéo tôi lại, ghé sát tai thì thầm một câu rồi quay lưng bỏ đi, bảo rằng ngày mai ông ta sẽ quay lại. Số tiền đó, ông ta vẫn để lại.
Mấy trăm đồng đối với đứa trẻ mồ côi như tôi đúng là cả một gia tài. Tôi do dự. Người đàn ông kia chỉ bảo tôi nói vài lời tốt đẹp, như thế đã được nhận tiền. Việc này đâu có gì khó, mà lại kiếm được số tiền lớn như thế. Nghĩ vậy, tôi cảm thấy yên tâm hơn, liền giấu tiền thật cẩn thận để người phụ nữ chết tiệt không nhìn thấy.
Tôi quay vào nhà, thấy người phụ nữ chết tiệt đang ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn thứ gì đó. Trước mặt cô ấy là cái bàn lớn như quầy thu ngân. Cô ấy có bản lĩnh gì mà ngồi đó làm ra vẻ như vậy?
Tôi thấy chướng mắt, quyết định về phòng thu dọn vài bộ quần áo, rồi lên thành phố thuê nhà, tìm việc tự nuôi bản thân. Tôi nghĩ, cứ để cô ấy lấy căn nhà này. Vài năm nữa tôi trưởng thành, đủ mạnh, quay về tính sổ với cô ấy cũng chưa muộn.
Nhưng khi tôi vừa xoay người, cô ấy đã ngẩng đầu, đôi mắt đen như ngọc trai nhìn thẳng vào tôi.
Cô ấy nhếch môi, giọng lạnh lùng vang lên: “Đầu mũi đỏ, giữa chân mày thì đen, rõ ràng là nhận tiền bất chính. Đưa đây rồi xé đi!”
“Cô…” Tôi giật mình. Làm sao cô ấy biết được? Lúc nãy tôi cất tiền, rõ ràng cô ấy không nhìn thấy mà.
“Tôi tự kiếm được, tại sao phải xé?” Tôi mạnh miệng đáp lại. Số tiền này tôi có thể dùng để thuê nhà, mua đồ ăn, sống được khá lâu. Tại sao phải xé?
“Cậu kiếm được? Cậu lấy gì mà kiếm? Đi nhặt rác còn chẳng ai thuê, cậu kiếm được cái gì?” Người phụ nữ chết tiệt lạnh lùng cười nhạt: “Đưa đây, xé ngay! Tôi không muốn phải nói lại lần thứ ba.”
Nói xong, cô ấy đứng lên, ánh mắt sắc lạnh như rắn độc. Tôi sợ đến run rẩy, chỉ muốn bỏ chạy.
Tiền này là tôi tự kiếm, tôi không xé!
“Đồ ngu!”
Tôi vừa quay người định chạy, cô ấy đã vươn tay tóm lấy vai tôi, kéo mạnh khiến tôi ngã nhào. Cô ấy nâng tay, chuẩn bị tát tôi một cái.
Dù sợ hãi, tôi vẫn bướng bỉnh chìa mặt ra: “Đánh đi, có giỏi thì đánh chết tôi!”
Cô ấy nhìn tôi một giây, vẻ mặt đầy ghê tởm, sau đó hất tôi ra. Tôi ngã xuống đất, số tiền cũng rơi ra ngoài. Cô ấy cúi xuống nhặt lấy, ngay trước mặt tôi, xé nó thành từng mảnh.
Tôi đỏ mắt.
“Nếu tôi còn thấy cậu nhận thêm một đồng tiền bất chính, dù chỉ một xu, tôi sẽ chặt tay cậu!”
Nói xong, cô ấy vứt đống giấy vụn vào thùng rác. Lúc đó, tôi cảm thấy uất ức đến mức bật khóc.
Cô ấy ngồi xuống ghế, tiếp tục đọc tài liệu trên tay.
Nhưng giọng nói châm chọc của cô ấy vẫn vang lên: “Chạy đi. Chạy thử xem, tôi sẽ đánh gãy chân cậu ngay lập tức.”
Tôi lau nước mắt, định về phòng.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gọi rụt rè vang lên: “Lý Tu Văn… Lý Tu Văn…”
Tôi nhận ra giọng nói đó. Là của Diệp Bối Bối, bạn cùng bàn của tôi.
Nhìn người phụ nữ chết tiệt một cái, thấy cô ấy không chú ý đến mình, tôi vội vàng lau khô nước mắt rồi đi ra ngoài.
Một cô bé buộc tóc đuôi gà đang vẫy tay với tôi. Cô bé có đôi mắt to tròn, khuôn mặt rất đáng yêu. Diệp Bối Bối là bạn học cùng tôi từ nhỏ. Chúng tôi thường cùng đi học, tan học cũng về chung. Tôi luôn cảm thấy Bối Bối là cô gái tốt nhất trên đời.
“Diệp Bối Bối, sao cậu lại đến đây?” Tôi bước tới, không dám nhìn cậu ấy. Tôi đã nghỉ học lâu rồi, cũng không còn ai chu cấp cho việc học của mình.
“Cái này cho cậu. Đây là tiền tiêu vặt của tớ…” Diệp Bối Bối lấy ra một xấp tiền lẻ được xếp ngay ngắn, chủ yếu là tờ 10, 50 xu. Có lẽ số tiền này khoảng vài chục đến một trăm đồng. Một cô bé 11 tuổi, không biết phải tiết kiệm bao lâu mới được số tiền ấy.
“Không có tiền, nhất định phải nói với tớ. Không đủ thì đến trường tìm tớ. Đói bụng thì đến nhà tớ ăn, nhớ chưa?” Diệp Bối Bối nói rất nghiêm túc, từng lời từng chữ như sợ tôi không nghe rõ.
Tôi vừa lau nước mắt xong, giờ lại muốn khóc.
Tôi vội trả lại tiền, nhưng cậu ấy chỉ lùi lại, vừa chạy đi vừa ngoảnh lại vẫy tay: “Tớ về đây. Nhớ lời tớ nói nhé, không có tiền thì đến trường tìm tớ…”
Diệp Bối Bối đã chạy xa, nước mắt tôi không kìm được lại trào ra. Cầm tiền, tôi quay vào nhà, lòng thầm nghĩ sẽ trả lại cho cậu ấy.
Người phụ nữ chết tiệt ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt chuyển xuống đống tiền trên tay tôi. Tôi sợ cô ấy lại xé mất, vội nói đây là tiền bạn tôi cho.
Người phụ nữ chết tiệt lạnh lùng nói: “Lấy số tiền đó mua một vòng hoa mang sang nhà cô bé.”
“Vòng hoa? Hoa dành cho người chết?” Tôi sững người.
Nhà Diệp Bối Bối vẫn bình thường, sao tôi lại mang vòng hoa đến đó? Mẹ cậu ấy mà không cầm chổi đuổi đánh tôi ra ngoài mới lạ.
“Cần tôi nhắc lại lần thứ hai?” Cô ấy hờ hững nói, rồi cúi xuống tiếp tục làm việc.
Tôi không thèm làm. Sao phải đi? Chẳng phải mang vòng hoa đến đó là nguyền rủa nhà cậu ấy có người chết sao? Tôi thẳng thừng từ chối, về phòng khóa cửa, trùm chăn ngủ.
Thật may, lần này cô ấy không làm khó tôi nữa.
Tôi đã nghĩ xong. Ngày mai, khi người đàn ông kia quay lại, tôi sẽ kiếm thêm vài trăm đồng, sau đó lập tức rời khỏi đây. Người phụ nữ chết tiệt này làm gì được tôi chứ? Ba, bốn năm nữa, tôi nhất định trở lại tính sổ.
Nghĩ vậy, tôi dần thiếp đi.
***
Nửa đêm, tôi bị đói mà tỉnh dậy. Một ngày chưa ăn gì, bụng tôi réo lên. Tôi mò dậy, nhẹ nhàng đi vào bếp, định nấu vài quả trứng để lót dạ.
Bếp không có bếp ga, toàn dùng củi lửa. Nhưng tôi thấy lửa nấu củi lại ngon hơn. Tôi vừa gom rơm nhóm lửa, một cơn gió thổi qua khiến lửa tắt ngấm.
Tôi thấy kỳ lạ. Bếp làm sao có gió?
Đang định nhóm lửa lại, tôi nghe thấy tiếng gọi bên ngoài. Ai đó gọi tên tôi, từng tiếng rõ ràng.
Tôi giật mình đứng dậy. Giọng đó rất quen, là của ông nội của Diệp Bối Bối. Nhưng nửa đêm thế này, ông ấy đến tìm tôi làm gì? Lẽ nào ông ấy nghĩ tôi lấy trộm tiền của Diệp Bối Bối?
Trong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn lấy tiền Diệp Bối Bối đưa ra khỏi túi, định trả lại ngay.
Tôi bước ra khỏi bếp, liền thấy một ông lão đứng ở bên ngoài hàng rào trước cửa, đang vẫy tay với tôi.
Quả thật là ông nội của Diệp Bối Bối. Thế nhưng, hôm nay ánh trăng sáng quá, làm khuôn mặt ông ấy trở nên nhợt nhạt lạ thường.
Tôi vội vàng bước tới, tò mò hỏi: "Ông nội Bối, ông đến đây là có việc gì ạ?"
Nhưng vừa nói được nửa câu, tôi bất chợt kêu lên một tiếng "Á!", rồi quay đầu bỏ chạy thẳng vào trong nhà.
Tôi chạy đến căn phòng mà người phụ nữ chết kia ở, đập cửa liên tục và hét toáng lên: "Mẹ kiếp, người phụ nữ chết tiệt, mau ra đây! Bên ngoài có ma, tôi nhìn thấy ma rồi!"
Tôi sững người. Trong mắt người phụ nữ chết tiệt, tôi có chút thể diện nào đâu? Cô ấy vừa nói tôi là nô lệ của cô ấy, nếu tôi nói giúp người này, chẳng phải sẽ bị cô ấy mắng cho một trận nữa sao? Tôi không dám nhận, mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Cô ấy là loại người độc ác, số tiền này tôi không dám nhận.
Tôi vội vàng lắc đầu, trả lại tiền cho ông ta rồi chạy vào nhà. Nhưng ông ta kéo tôi lại, ghé sát tai thì thầm một câu rồi quay lưng bỏ đi, bảo rằng ngày mai ông ta sẽ quay lại. Số tiền đó, ông ta vẫn để lại.
Mấy trăm đồng đối với đứa trẻ mồ côi như tôi đúng là cả một gia tài. Tôi do dự. Người đàn ông kia chỉ bảo tôi nói vài lời tốt đẹp, như thế đã được nhận tiền. Việc này đâu có gì khó, mà lại kiếm được số tiền lớn như thế. Nghĩ vậy, tôi cảm thấy yên tâm hơn, liền giấu tiền thật cẩn thận để người phụ nữ chết tiệt không nhìn thấy.
Tôi quay vào nhà, thấy người phụ nữ chết tiệt đang ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn thứ gì đó. Trước mặt cô ấy là cái bàn lớn như quầy thu ngân. Cô ấy có bản lĩnh gì mà ngồi đó làm ra vẻ như vậy?
Tôi thấy chướng mắt, quyết định về phòng thu dọn vài bộ quần áo, rồi lên thành phố thuê nhà, tìm việc tự nuôi bản thân. Tôi nghĩ, cứ để cô ấy lấy căn nhà này. Vài năm nữa tôi trưởng thành, đủ mạnh, quay về tính sổ với cô ấy cũng chưa muộn.
Nhưng khi tôi vừa xoay người, cô ấy đã ngẩng đầu, đôi mắt đen như ngọc trai nhìn thẳng vào tôi.
Cô ấy nhếch môi, giọng lạnh lùng vang lên: “Đầu mũi đỏ, giữa chân mày thì đen, rõ ràng là nhận tiền bất chính. Đưa đây rồi xé đi!”
“Cô…” Tôi giật mình. Làm sao cô ấy biết được? Lúc nãy tôi cất tiền, rõ ràng cô ấy không nhìn thấy mà.
“Tôi tự kiếm được, tại sao phải xé?” Tôi mạnh miệng đáp lại. Số tiền này tôi có thể dùng để thuê nhà, mua đồ ăn, sống được khá lâu. Tại sao phải xé?
“Cậu kiếm được? Cậu lấy gì mà kiếm? Đi nhặt rác còn chẳng ai thuê, cậu kiếm được cái gì?” Người phụ nữ chết tiệt lạnh lùng cười nhạt: “Đưa đây, xé ngay! Tôi không muốn phải nói lại lần thứ ba.”
Nói xong, cô ấy đứng lên, ánh mắt sắc lạnh như rắn độc. Tôi sợ đến run rẩy, chỉ muốn bỏ chạy.
Tiền này là tôi tự kiếm, tôi không xé!
“Đồ ngu!”
Tôi vừa quay người định chạy, cô ấy đã vươn tay tóm lấy vai tôi, kéo mạnh khiến tôi ngã nhào. Cô ấy nâng tay, chuẩn bị tát tôi một cái.
Dù sợ hãi, tôi vẫn bướng bỉnh chìa mặt ra: “Đánh đi, có giỏi thì đánh chết tôi!”
Cô ấy nhìn tôi một giây, vẻ mặt đầy ghê tởm, sau đó hất tôi ra. Tôi ngã xuống đất, số tiền cũng rơi ra ngoài. Cô ấy cúi xuống nhặt lấy, ngay trước mặt tôi, xé nó thành từng mảnh.
Tôi đỏ mắt.
“Nếu tôi còn thấy cậu nhận thêm một đồng tiền bất chính, dù chỉ một xu, tôi sẽ chặt tay cậu!”
Nói xong, cô ấy vứt đống giấy vụn vào thùng rác. Lúc đó, tôi cảm thấy uất ức đến mức bật khóc.
Cô ấy ngồi xuống ghế, tiếp tục đọc tài liệu trên tay.
Nhưng giọng nói châm chọc của cô ấy vẫn vang lên: “Chạy đi. Chạy thử xem, tôi sẽ đánh gãy chân cậu ngay lập tức.”
Tôi lau nước mắt, định về phòng.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gọi rụt rè vang lên: “Lý Tu Văn… Lý Tu Văn…”
Tôi nhận ra giọng nói đó. Là của Diệp Bối Bối, bạn cùng bàn của tôi.
Nhìn người phụ nữ chết tiệt một cái, thấy cô ấy không chú ý đến mình, tôi vội vàng lau khô nước mắt rồi đi ra ngoài.
Một cô bé buộc tóc đuôi gà đang vẫy tay với tôi. Cô bé có đôi mắt to tròn, khuôn mặt rất đáng yêu. Diệp Bối Bối là bạn học cùng tôi từ nhỏ. Chúng tôi thường cùng đi học, tan học cũng về chung. Tôi luôn cảm thấy Bối Bối là cô gái tốt nhất trên đời.
“Diệp Bối Bối, sao cậu lại đến đây?” Tôi bước tới, không dám nhìn cậu ấy. Tôi đã nghỉ học lâu rồi, cũng không còn ai chu cấp cho việc học của mình.
“Cái này cho cậu. Đây là tiền tiêu vặt của tớ…” Diệp Bối Bối lấy ra một xấp tiền lẻ được xếp ngay ngắn, chủ yếu là tờ 10, 50 xu. Có lẽ số tiền này khoảng vài chục đến một trăm đồng. Một cô bé 11 tuổi, không biết phải tiết kiệm bao lâu mới được số tiền ấy.
“Không có tiền, nhất định phải nói với tớ. Không đủ thì đến trường tìm tớ. Đói bụng thì đến nhà tớ ăn, nhớ chưa?” Diệp Bối Bối nói rất nghiêm túc, từng lời từng chữ như sợ tôi không nghe rõ.
Tôi vừa lau nước mắt xong, giờ lại muốn khóc.
Tôi vội trả lại tiền, nhưng cậu ấy chỉ lùi lại, vừa chạy đi vừa ngoảnh lại vẫy tay: “Tớ về đây. Nhớ lời tớ nói nhé, không có tiền thì đến trường tìm tớ…”
Diệp Bối Bối đã chạy xa, nước mắt tôi không kìm được lại trào ra. Cầm tiền, tôi quay vào nhà, lòng thầm nghĩ sẽ trả lại cho cậu ấy.
Người phụ nữ chết tiệt ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt chuyển xuống đống tiền trên tay tôi. Tôi sợ cô ấy lại xé mất, vội nói đây là tiền bạn tôi cho.
Người phụ nữ chết tiệt lạnh lùng nói: “Lấy số tiền đó mua một vòng hoa mang sang nhà cô bé.”
“Vòng hoa? Hoa dành cho người chết?” Tôi sững người.
Nhà Diệp Bối Bối vẫn bình thường, sao tôi lại mang vòng hoa đến đó? Mẹ cậu ấy mà không cầm chổi đuổi đánh tôi ra ngoài mới lạ.
“Cần tôi nhắc lại lần thứ hai?” Cô ấy hờ hững nói, rồi cúi xuống tiếp tục làm việc.
Tôi không thèm làm. Sao phải đi? Chẳng phải mang vòng hoa đến đó là nguyền rủa nhà cậu ấy có người chết sao? Tôi thẳng thừng từ chối, về phòng khóa cửa, trùm chăn ngủ.
Thật may, lần này cô ấy không làm khó tôi nữa.
Tôi đã nghĩ xong. Ngày mai, khi người đàn ông kia quay lại, tôi sẽ kiếm thêm vài trăm đồng, sau đó lập tức rời khỏi đây. Người phụ nữ chết tiệt này làm gì được tôi chứ? Ba, bốn năm nữa, tôi nhất định trở lại tính sổ.
Nghĩ vậy, tôi dần thiếp đi.
***
Nửa đêm, tôi bị đói mà tỉnh dậy. Một ngày chưa ăn gì, bụng tôi réo lên. Tôi mò dậy, nhẹ nhàng đi vào bếp, định nấu vài quả trứng để lót dạ.
Bếp không có bếp ga, toàn dùng củi lửa. Nhưng tôi thấy lửa nấu củi lại ngon hơn. Tôi vừa gom rơm nhóm lửa, một cơn gió thổi qua khiến lửa tắt ngấm.
Tôi thấy kỳ lạ. Bếp làm sao có gió?
Đang định nhóm lửa lại, tôi nghe thấy tiếng gọi bên ngoài. Ai đó gọi tên tôi, từng tiếng rõ ràng.
Tôi giật mình đứng dậy. Giọng đó rất quen, là của ông nội của Diệp Bối Bối. Nhưng nửa đêm thế này, ông ấy đến tìm tôi làm gì? Lẽ nào ông ấy nghĩ tôi lấy trộm tiền của Diệp Bối Bối?
Trong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn lấy tiền Diệp Bối Bối đưa ra khỏi túi, định trả lại ngay.
Tôi bước ra khỏi bếp, liền thấy một ông lão đứng ở bên ngoài hàng rào trước cửa, đang vẫy tay với tôi.
Quả thật là ông nội của Diệp Bối Bối. Thế nhưng, hôm nay ánh trăng sáng quá, làm khuôn mặt ông ấy trở nên nhợt nhạt lạ thường.
Tôi vội vàng bước tới, tò mò hỏi: "Ông nội Bối, ông đến đây là có việc gì ạ?"
Nhưng vừa nói được nửa câu, tôi bất chợt kêu lên một tiếng "Á!", rồi quay đầu bỏ chạy thẳng vào trong nhà.
Tôi chạy đến căn phòng mà người phụ nữ chết kia ở, đập cửa liên tục và hét toáng lên: "Mẹ kiếp, người phụ nữ chết tiệt, mau ra đây! Bên ngoài có ma, tôi nhìn thấy ma rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro