Chương 30 - Chuyện Cô Bán Con Gái Mình, Có Cần Tôi Báo Cho Cảnh Sát Hay Không?
Không Vượt Qua...
Lăng Nhược Tỳ
2024-08-07 18:33:11
Chu Dĩnh cũng không phải là fan của Tần Dược.
Hoài nghi là điều đương nhiên.
Chỉ là Tô Hân Duyệt lại vội vàng.
"Tôi thề, huống chi cô thế mà lại hoài nghi tôi, uổng phí nhiều năm làm bạn tốt với nhau như vậy, huống chi, cô cũng không nói với tôi chuyện cô bị người ta theo dõi!"
Cô ấy nói như vậy, khiến cho Chu Dĩnh mới nhận ra, kỳ thật việc này cô cũng vẫn luôn giấu ở trong lòng, thật sự không nói với ai hết.
Nếu không, những người khác sẽ cảm thấy cô chuyện bé xé ra to.
Một người say xỉn, coi như tiện đường, cùng ngày không có hại cô, cô vì cái gì lại cứ nơm nớp lo sợ hơn một tháng qua chứ?
Kỳ thật cô cũng không phải là sợ người này, mà chính là người khác.
Nhưng mà việc này, cô không nói ra được.
Chỉ có thể cúi đầu xuống, cẩn thận nói với Tô Hân Duyệt: "Thật xin lỗi, Tiểu Duyệt."
Tô Hân Duyệt thấy được bộ dạng của cô, cũng là bất đắc dĩ thêm đau lòng, "Không có việc gì, tôi tha thứ cho cô."
Sau đó, cô lại quay qua Tần Dược nói: "Tần đại sư, xin anh giúp đỡ Chu Dĩnh, tôi hiện tại cũng không biết phải làm sao, trạng thái tinh thần của cô ấy rất kém, kỳ thật tôi cũng đã cảm thấy cô ấy bị bệnh trầm cảm, nhưng mà tôi cũng không có cách nào giúp cô ấy."
Tô Hân Duyệt cũng chỉ là một người bình thường, hai người quen biết nhau hơn ba năm, bởi vì nhân vật đóng vai mà kết duyên, cũng chính là Cosplay.
Căn cứ như lời Chu Dĩnh nói, chỉ cần cô ấy giả trang thành người khác, vậy thì không phải là chính mình.
Khi đó cô ấy cũng rất buông lỏng.
Cho nên Tô Hân Duyệt phân tích một chút, cho rằng Chu Dĩnh đã tự phủ nhận mình.
Chỉ là không biết vì cái gì.
Điểm này, làm bạn bè, cô cũng không có hỏi tới.
Nhưng mà Tần Dược đương nhiên biết, tất cả mọi chuyện là vì cái gì.
Bao gồm cả điều mà trong lòng Chu Dĩnh đang lo lắng là cái gì.
Trà hắn đã pha xong, đặt ở trước mặt Chu Dĩnh.
"Không sao đâu, hắn sẽ không làm tổn thương cô, coi như hắn có ra tù, cô với hắn ở xa nhau như vậy, hắn cũng không tìm được cô."
Chu Dĩnh trợn tròn tròng mắt, không dám tin nhìn Tần Dược.
"Anh, anh biết? Cái này, thật sự có thể coi ra được sao?"
Tần Dược cũng ở trong lòng thở dài một tiếng.
Chu Dĩnh lúc 17 tuổi, cùng bạn học tan học đi chơi đến 12 giờ, kết quả khi về nhà, thì gặp phải một tên say rượu lôi kéo, xảy ra một chuyện lớn ở trong công viên.
Cô ấy thậm chí kém chút đã bị bóp chết rồi, cuối cùng cô kêu cứu, bị người đi làm về đêm nghe được, lúc này mới may mắn trốn thoát một kiếp.
Nhưng mà tội ác đã xảy ra.
Bởi vì cảnh sát bắt được tại hiện trường, chứng cứ vô cùng xác thực, người say rượu bị phán án 5 năm.
Nhưng việc này cũng là huyên náo xôn xao, rõ ràng cô là người bị hại, xã hội lại nói những lời ác ý với cô, tất cả mọi người biết cô đã bị làm bẩn.
Lúc đó cô đang học lớp 12, thậm chí cũng không có học xong đã thôi học.
Cô rời quê của mình đi đến thành phố, phát triển ở thành phố Hàng, làm thuê kiếm tiền, học lớp học ban đêm.
Đã là vô cùng kiên cường rồi.
Nhưng mà, bên ngoài cô ấy cười.
Trên thực tế, cuộc sống mỗi ngày đều rất thống khổ.
Chính cô cũng hiểu, mình hẳn là bị bệnh trầm cảm, thế nhưng cô không có tiền đi bệnh viện, cũng không muốn nhận được kết quả này, chỉ có thể giãy dụa mà sống.
Đến mức trong nhà, chuyện cô là người bị hại, nhưng mà xã hội cứ thảo luận người bị hại có tội, nói cô bị người ta cưỡng gian, khiến trong nhà không được vẻ vang.
Mà em trai của cô, hiện tại mới chỉ 12 tuổi, cho nên người trong nhà cũng không quan tâm đến cô.
Điền này càng khiến cô thêm cô độc, luôn có một suy nghĩ muốn kết thúc cuộc sống này.
Muốn chết, nhưng lại không cam tâm.
Cứ thế mà giãy dụa sống qua ngày.
Trong chớp mắt, cũng đã bốn năm rồi, người say rượu lúc trước biểu hiện ở trong tù đàng hoàng, sẽ sớm được thả ra.
Mà tin tức này, cũng truyền đến tai của Chu Dĩnh, là bạn học trước kia, nhắc nhở cô.
Sau đó, cũng là tháng trước, cô phải tăng ca đêm, trên đường trở về nhà thì gặp phải một tên say rượu.
Khiến cho cô nhớ lại ký ức ác mộng lúc nhỏ.
Trạng thái tinh thần của cô không ổn định, chỉ cần một kíp nổ, cũng sẽ khiến cô sụp đổ.
Cho nên, bắt đầu từ lúc đó, Chu Dĩnh đã triệt để không bình thường.
Một tháng này, Chu Dĩnh trực tiếp từ chối đi công tác, không dám ra ngoài.
Thậm chí trời vừa tối, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, một chút tiếng vang cũng dọa cô sợ như là chim sợ cành cong.
Coi như ban ngày, cô cũng ngủ không được.
Ngày đêm điên đảo, thân thể một tháng qua cũng gần như sụp đổ.
Cũng bởi vì Tô Hân Duyệt đã mấy lần tìm cô ra ngoài chơi, cô cũng không có ra ngoài.
Tô Hân Duyệt cảm thấy không thích hợp, liền đến xem cô ấy, mới phát hiện trạng thái của cô ấy rất kém, không thích nói chuyện, coi như nói chuyện cũng là nói một mình, sống ở trong thế giới của mình.
Lần này, vẫn là bị cưỡng ép lôi kéo tới.
Sau khi đi vào cửa hàng, Chu Dĩnh đã tốt hơn nhiều.
Cái này cũng có quan hệ với phong thủy của cửa hàng.
Tần Dược an ủi một câu, "Yên tâm đi, hắn sẽ không tổn thương cô đâu, đời này, hắn cũng không xuất hiện trước mặt cô, ngược lại, dạng người này sau khi đi ra, rất nhanh lại có tai hoạ rớt xuống đầu."
Chu Dĩnh rơi lệ như mưa.
"Cám ơn anh, đại sư."
Mặc dù không biết những gì Tần Dược nói có phải thật hay không.
Nhưng vào lúc này, cô xác thực đã nhận được an ủi.
Sau đó, cô cũng không có xoắn xuýt đến chuyện những số tiền kia, cuối cùng mua một tấm phù tĩnh tâm.
Về phần Tô Hân Duyệt, mỗi một cái phù đều hỏi một lần.
Sau cùng mua phù Chiêu Tài, phù Kiện Khí, phù Bình An, phù Trấn Trạch, phù Chuyển Vận, ngay cả phù Đào Hoa cũng mua một cái.
Tất cả hết 19 vạn.
------
Dịch: MBMH Translate
Hoài nghi là điều đương nhiên.
Chỉ là Tô Hân Duyệt lại vội vàng.
"Tôi thề, huống chi cô thế mà lại hoài nghi tôi, uổng phí nhiều năm làm bạn tốt với nhau như vậy, huống chi, cô cũng không nói với tôi chuyện cô bị người ta theo dõi!"
Cô ấy nói như vậy, khiến cho Chu Dĩnh mới nhận ra, kỳ thật việc này cô cũng vẫn luôn giấu ở trong lòng, thật sự không nói với ai hết.
Nếu không, những người khác sẽ cảm thấy cô chuyện bé xé ra to.
Một người say xỉn, coi như tiện đường, cùng ngày không có hại cô, cô vì cái gì lại cứ nơm nớp lo sợ hơn một tháng qua chứ?
Kỳ thật cô cũng không phải là sợ người này, mà chính là người khác.
Nhưng mà việc này, cô không nói ra được.
Chỉ có thể cúi đầu xuống, cẩn thận nói với Tô Hân Duyệt: "Thật xin lỗi, Tiểu Duyệt."
Tô Hân Duyệt thấy được bộ dạng của cô, cũng là bất đắc dĩ thêm đau lòng, "Không có việc gì, tôi tha thứ cho cô."
Sau đó, cô lại quay qua Tần Dược nói: "Tần đại sư, xin anh giúp đỡ Chu Dĩnh, tôi hiện tại cũng không biết phải làm sao, trạng thái tinh thần của cô ấy rất kém, kỳ thật tôi cũng đã cảm thấy cô ấy bị bệnh trầm cảm, nhưng mà tôi cũng không có cách nào giúp cô ấy."
Tô Hân Duyệt cũng chỉ là một người bình thường, hai người quen biết nhau hơn ba năm, bởi vì nhân vật đóng vai mà kết duyên, cũng chính là Cosplay.
Căn cứ như lời Chu Dĩnh nói, chỉ cần cô ấy giả trang thành người khác, vậy thì không phải là chính mình.
Khi đó cô ấy cũng rất buông lỏng.
Cho nên Tô Hân Duyệt phân tích một chút, cho rằng Chu Dĩnh đã tự phủ nhận mình.
Chỉ là không biết vì cái gì.
Điểm này, làm bạn bè, cô cũng không có hỏi tới.
Nhưng mà Tần Dược đương nhiên biết, tất cả mọi chuyện là vì cái gì.
Bao gồm cả điều mà trong lòng Chu Dĩnh đang lo lắng là cái gì.
Trà hắn đã pha xong, đặt ở trước mặt Chu Dĩnh.
"Không sao đâu, hắn sẽ không làm tổn thương cô, coi như hắn có ra tù, cô với hắn ở xa nhau như vậy, hắn cũng không tìm được cô."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Dĩnh trợn tròn tròng mắt, không dám tin nhìn Tần Dược.
"Anh, anh biết? Cái này, thật sự có thể coi ra được sao?"
Tần Dược cũng ở trong lòng thở dài một tiếng.
Chu Dĩnh lúc 17 tuổi, cùng bạn học tan học đi chơi đến 12 giờ, kết quả khi về nhà, thì gặp phải một tên say rượu lôi kéo, xảy ra một chuyện lớn ở trong công viên.
Cô ấy thậm chí kém chút đã bị bóp chết rồi, cuối cùng cô kêu cứu, bị người đi làm về đêm nghe được, lúc này mới may mắn trốn thoát một kiếp.
Nhưng mà tội ác đã xảy ra.
Bởi vì cảnh sát bắt được tại hiện trường, chứng cứ vô cùng xác thực, người say rượu bị phán án 5 năm.
Nhưng việc này cũng là huyên náo xôn xao, rõ ràng cô là người bị hại, xã hội lại nói những lời ác ý với cô, tất cả mọi người biết cô đã bị làm bẩn.
Lúc đó cô đang học lớp 12, thậm chí cũng không có học xong đã thôi học.
Cô rời quê của mình đi đến thành phố, phát triển ở thành phố Hàng, làm thuê kiếm tiền, học lớp học ban đêm.
Đã là vô cùng kiên cường rồi.
Nhưng mà, bên ngoài cô ấy cười.
Trên thực tế, cuộc sống mỗi ngày đều rất thống khổ.
Chính cô cũng hiểu, mình hẳn là bị bệnh trầm cảm, thế nhưng cô không có tiền đi bệnh viện, cũng không muốn nhận được kết quả này, chỉ có thể giãy dụa mà sống.
Đến mức trong nhà, chuyện cô là người bị hại, nhưng mà xã hội cứ thảo luận người bị hại có tội, nói cô bị người ta cưỡng gian, khiến trong nhà không được vẻ vang.
Mà em trai của cô, hiện tại mới chỉ 12 tuổi, cho nên người trong nhà cũng không quan tâm đến cô.
Điền này càng khiến cô thêm cô độc, luôn có một suy nghĩ muốn kết thúc cuộc sống này.
Muốn chết, nhưng lại không cam tâm.
Cứ thế mà giãy dụa sống qua ngày.
Trong chớp mắt, cũng đã bốn năm rồi, người say rượu lúc trước biểu hiện ở trong tù đàng hoàng, sẽ sớm được thả ra.
Mà tin tức này, cũng truyền đến tai của Chu Dĩnh, là bạn học trước kia, nhắc nhở cô.
Sau đó, cũng là tháng trước, cô phải tăng ca đêm, trên đường trở về nhà thì gặp phải một tên say rượu.
Khiến cho cô nhớ lại ký ức ác mộng lúc nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trạng thái tinh thần của cô không ổn định, chỉ cần một kíp nổ, cũng sẽ khiến cô sụp đổ.
Cho nên, bắt đầu từ lúc đó, Chu Dĩnh đã triệt để không bình thường.
Một tháng này, Chu Dĩnh trực tiếp từ chối đi công tác, không dám ra ngoài.
Thậm chí trời vừa tối, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, một chút tiếng vang cũng dọa cô sợ như là chim sợ cành cong.
Coi như ban ngày, cô cũng ngủ không được.
Ngày đêm điên đảo, thân thể một tháng qua cũng gần như sụp đổ.
Cũng bởi vì Tô Hân Duyệt đã mấy lần tìm cô ra ngoài chơi, cô cũng không có ra ngoài.
Tô Hân Duyệt cảm thấy không thích hợp, liền đến xem cô ấy, mới phát hiện trạng thái của cô ấy rất kém, không thích nói chuyện, coi như nói chuyện cũng là nói một mình, sống ở trong thế giới của mình.
Lần này, vẫn là bị cưỡng ép lôi kéo tới.
Sau khi đi vào cửa hàng, Chu Dĩnh đã tốt hơn nhiều.
Cái này cũng có quan hệ với phong thủy của cửa hàng.
Tần Dược an ủi một câu, "Yên tâm đi, hắn sẽ không tổn thương cô đâu, đời này, hắn cũng không xuất hiện trước mặt cô, ngược lại, dạng người này sau khi đi ra, rất nhanh lại có tai hoạ rớt xuống đầu."
Chu Dĩnh rơi lệ như mưa.
"Cám ơn anh, đại sư."
Mặc dù không biết những gì Tần Dược nói có phải thật hay không.
Nhưng vào lúc này, cô xác thực đã nhận được an ủi.
Sau đó, cô cũng không có xoắn xuýt đến chuyện những số tiền kia, cuối cùng mua một tấm phù tĩnh tâm.
Về phần Tô Hân Duyệt, mỗi một cái phù đều hỏi một lần.
Sau cùng mua phù Chiêu Tài, phù Kiện Khí, phù Bình An, phù Trấn Trạch, phù Chuyển Vận, ngay cả phù Đào Hoa cũng mua một cái.
Tất cả hết 19 vạn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro