Chương 30 - Chuyện Cô Bán Con Gái Mình, Có Cần Tôi Báo Cho Cảnh Sát Hay Không?

Người Hữu Duyên...

Lăng Nhược Tỳ

2024-08-07 18:33:11

Trận Tuyệt Duyên.

Cái này cũng không phải là trận pháp tuyệt nhân duyên gì.

Ngược lại là, tác dụng của trận pháp này vô cùng huyền diệu.

Có thể ngăn cách người không có ràng buộc sâu với mình.

Đơn giản mà nói, sau khi bố trí trận pháp này.

Người có duyên phận với Tần Dược, đương nhiên có thể tiến đến.

Người không có duyên phận, làm sao cũng không tìm thấy được.

Hiệu quả như này thật sự là quá hay.

Mà cô gái trước mặt này, có thể thấy được là người có duyên.

"Xin chào Tần đại sư, tôi là fan của anh, hôm nay tới là muốn đưa bạn đến coi, cô ấy đã mất ngủ một tháng nay, tôi ở trong phòng livestream của anh thấy được một cái phù tĩnh tâm, muốn đến cầu một cái!"

Cô gái này, rõ ràng rất tin tưởng vào sự tồn tại của phong thuỷ, nói chuyện cũng rất lịch sự.

Đại sư phong thủy ở đây, hầu hết đều là dùng tiền tài đổi lấy đồ vật.

Nhưng loại giao dịch này, không thể bày ở ngoài sáng mà nói được.

Mua phù, bình thường sẽ gọi là cầu phù.

Tần Dược nhìn về phía một nữ sinh khác.

Quầng thâm mắt của đối phương căn bản là giấu không được, sắc mặt trắng xanh, vẻ mặt khó coi, mà ở trên người lại tràn ngập khí tức màu xám.

Mặt đối mặt quan sát, Tần Dược có thể nhìn thấy được khí tức trên người cô ấy.

Uất khí liên tục xuất hiện.

Thậm chí có tử khí vờn quanh.

Cái này khiến Tần Dược giật mình.

Nếu như không giải quyết vấn đề của cô gái này, đại khái khoảng mười ngày nữa, thì cô ấy sẽ nhảy lầu tự sát.

Nhưng mà, Tần Dược thấy được trên người của đối phương một vòng quý khí.

Quý khí đang chống lại với tử khí, chẳng qua là có lòng mà không có sức.

Cái quý khí này, đương nhiên không phải của Tần Dược, mà chính là hào quang sáng sủa của cô gái nhỏ bên cạnh.

"Tĩnh tâm phù 2000 đồng một đạo, dù sao hôm nay tôi cũng không có ý định buôn bán, tôi lại miễn phí giúp các cô đoán mệnh!"

Tần Dược thân thiện mỉm cười.

Cô gái nhỏ trước đó nói chuyện, trong lòng nghi hoặc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Trước đó không phải còn có một đám người sao?"

Kết quả nhìn lại, thế mà thật sự không có người.

Hoặc là, những người kia căn bản không vào được, ngược lại là ở cửa ra vào quanh quẩn, chỉ chốc lát, thế mà tất cả đã giải tán.

Chuyện này khiến cho hai người rất là kinh ngạc.

Đột nhiên, ánh mắt của các cô rơi vào trên người của Tần Dược.

Tất cả chuyện này, chẳng lẽ đều là do Tần Dược làm?

Cái này cũng quá thần kỳ đi.

Quả thực vượt ra khỏi sự hiểu biết bình thường của bọn họ rồi.

Tần Dược dường như cũng biết được suy nghĩ của các cô, cười nhẹ đứng lên.

"Đều là người đến tham gia náo nhiệt, vô bệnh vô tai, đến đoán mệnh làm gì."

Cái này cũng nói, hai người bọn họ, mới là người có bệnh có tai.

Cô gái nhỏ kia nhíu máy, cổ quái cười nói: "Tần đại sư, hai người chúng tôi chính là người có duyên với anh sao? Tôi coi như là người kế tiếp bị hại à."

Tần Dược cũng cười.

Xem ra, cô gái nhỏ này thật sự đúng là fan ruột rồi.

Tần Dược nói: "Cô ấy là người hữu duyên, cô chỉ là thuận tiện được cô ấy đưa đi vào cùng thôi."

Cô gái nhỏ bị Tần Dược chỉ điểm, do dự một chút, nói: "Đại sư, 2000 đồng, quá mắc, tôi không mua được."

Một đạo phù, lại có giá 2000 đồng, cô ấy thực sự có chút không tiếp thụ được.

Có điều bộ dàng này của cô ấy, khiến mặt của tiểu cô nương kia trở nên nóng nảy.

"Cô đừng như vậy, 2000 đồng để đại sư ra tay, tuyệt đối là chiếm được lời, không được thì để tôi lấy tiền cho cô mượn."

"Không, không cần!"

Tần Dược vừa cười vừa nói: "Trước không cần đề cập tới chuyện bán phù, ngồi xuống nói chuyện trước đi!"

Tần Dược làm một động tác mời ngồi, sau đó nấu nước pha trà.

Hai người cô gái nhỏ cũng lôi kéo cùng nhau ngồi xuống.

Các cô nhìn Tần Dược pha trà, tâm trạng cũng thanh tĩnh lại, dường như ồn ào xung quanh đều đã biến mất không thấy.

"Xưng hô như thế nào?"

Tần Dược thuận miệng hỏi.

Cô gái nhỏ tinh quái, nhất thời mở miệng: "Đại sư, anh không phải là có thể coi ra được sao? Vậy chúng tôi không nói, anh coi thử đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Dược bất đắc dĩ cười một tiếng.

"Tôi đương nhiên biết các cô tên là gì, nhưng mà không quen một câu nói toạc ra tên của cô, cô không cảm thấy rất khủng bố sao? Huống chi, tôi mở miệng, thì một quẻ 500 đồng, tiền này cô có cho hay không!"

"Cho! Tôi trực tiếp cho!"

Tiểu cô nương này đã sớm nhập số tiền, tại chỗ quét 500 đồng.

"Alipay tới sổ: 500 đồng."

Tần Dược trực tiếp mở miệng: "Cô tên là Tô Hân Duyệt, là người địa phương thành phố Hàng, nhà giàu có."

"Khá lắm, thật sự có thể tính ra được nha!"

Tô Hân Duyệt kinh hô lên.

Tần Dược nhìn về phía nữ sinh kia.

Nữ sinh kia vội vàng nói: "Xin chào Tần đại sư, tôi tên là Chu Dĩnh."

Rất hiển nhiên, Chu Dĩnh cũng không muốn đoán mệnh.

Tô Hân Duyệt cười nói: "Tiểu Dĩnh, cô cũng cần phải để cho Tần đại sư bói, cô gần đây vẫn luôn ngủ không được, có lẽ có mấy thứ bẩn thỉu quấy nhiễu đấy!"

Chu Dĩnh liền vội vàng lắc đầu.

"Không cần đâu."

Tần Dược cũng gật đầu: "Đoán mệnh cũng phải để ý cô có muốn tôi đồng ý không, huống chi cũng có chuyện không thể nói ra được, con người luôn luôn có bí mật, không ai hy vọng lại đem cuộc đời của mình hiện ra ở trước mặt người khác."

Lúc nói như vậy, thân thể Chu Dĩnh chấn động, bả vai đều sụp đổ xuống.

Tần Dược tiếp tục mở miệng.

"Huống chi, trên người cô ấy không phải có cái thứ bẩn thỉu gì, mà chính là chứng bệnh tâm lý, cô ấy bị bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng."

"Một tháng trước, tan ca trên đường về nhà, bị người uống rượu theo dõi, đã hù dọa đến cô ấy."

"Cô vẫn luôn cảm thấy có người muốn hại cô."

Lúc này, Chu Dĩnh hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Dược, vừa nhìn về phía Tô Hân Duyệt.

"Tô Hân Duyệt, cô có phải đem chuyện của tôi nói cho hắn biết hay không? Nếu không phải vậy hắn làm sao đều biết được."

"Tôi cũng không có nói, tôi cũng là lần đầu tiên đến đây, cô đừng có mà oan uổng tôi!" Tô Hân Duyệt cũng gấp.

"Thật không có?" Chu Dĩnh hiển nhiên không tin, dù sao, đại sư này nói đến cũng quá chuẩn rồi.

Mới vừa rồi cô cũng hoài nghi có phải Tô Hân Duyệt cùng với đại sư là cùng nhau lừa cô ấy hay không.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Chuyện Cô Bán Con Gái Mình, Có Cần Tôi Báo Cho Cảnh Sát Hay Không?

Số ký tự: 0