[Đoàn Sủng]: Bánh Bao Nhỏ Được Hoàng Đế Ấp Nở, Cha Nói Ta Là Một Bé Rồng
Giấu Chúng Ta Ă...
2025-01-04 23:15:04
Nhà Đường Diễn là một tiểu viện không lớn, trong viện nuôi vài con gà con, được thu dọn sạch sẽ, bên ngoài còn khai khẩn một khoảnh đất nhỏ để trồng chút rau cỏ.
“Vào mau, mau vào.”
Đường mẫu thay bọn nhỏ nhận lấy đồ đạc, thấy mấy đứa mồ hôi đầm đìa thì vừa lau mồ hôi vừa xót xa rót nước, miệng không ngừng lải nhải: "Nghỉ ngơi nghỉ ngơi, chậm lại một chút nhé, nhà ta ở hơi xa, đợi sau này gom đủ tiền dọn vào trong thành, mấy đứa đến chơi cũng thuận tiện hơn.”
Bánh bao nhỏ hồi sức nhanh nhất, không bao lâu đã quăng lại mấy người, đuổi theo mấy con gà trong sân cười khanh khách.
Triệu Trì Tông không nhịn được cũng gia nhập, đám gà con xui xẻo liền nháo nhào chạy tán loạn, cất tiếng kêu chíp chíp không ngừng.
Tiết Phúc Úy còn chưa hồi phục, lôi ghế nhỏ ra nằm dưới hiên nhà nghỉ ngơi, Kỳ Dương thì lặng lẽ nhìn mọi người chơi đùa, Đường Diễn lại ngoan ngoãn phụ Đường mẫu dọn dẹp.
“A Diễn ra chơi đi, để nương làm là được rồi.”
Đường Diễn liếc nhìn bánh bao nhỏ bên ngoài đang rượt gà đuổi chó, do dự một chút rồi lắc đầu.
Đường mẫu xoa xoa tóc cậu: "Chẳng có việc gì nhiều đâu, chờ đến lúc bận nương sẽ gọi con, mới vừa ăn xong, còn phải chờ một chút nữa mới chuẩn bị cơm chiều mà.”
Rất nhanh, đội ngũ năm người lại tụ tập cùng nhau.
Ở nông thôn có không ít thứ để chơi, toàn là mấy vị thiếu gia chưa từng thấy qua, nghe bọn họ tán thưởng không ngừng, Đường Diễn cũng không nhịn được đỏ mặt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mấy người đùa giỡn đến mức quên luôn cả chuyện bản thân còn đang mang “án tích”.
Mặt trời đã ngả về Tây, hôm nay đông người nên Đường mẫu bày bàn ăn ra sân.
“Mấy đứa, mau rửa tay ăn cơm nào.”
Nàng cất giọng gọi to, mấy cái đứa bé bên ngoài lớn tiếng đáp lời: "Đến đây~”
Mấy bé lùn ngồi xếp hàng, tiểu viện tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ, mỗi người đều môi hồng răng trắng, khuôn mặt non nớt đáng yêu, nhìn qua liền cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tiết Phúc Úy đột nhiên lên tiếng, có chút khó hiểu: “Sao không thấy phụ thân của Đường Diễn đâu vậy ạ?”
Bọn họ đến đã cả buổi chiều, lúc này đã sắp ăn cơm rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng phụ thân của Đường Diễn.
Trong suy nghĩ của mấy đứa nhỏ, giờ cơm nếu không có việc gì thì người trong nhà hẳn phải cùng nhau ngồi ăn mới đúng.
Nhà bánh bao nhỏ tuy người ít nhưng Phó Ứng Tuyệt vừa làm cha vừa làm nương, trừ lúc vào triều và đưa bé đi học thì lúc nào cũng kề bên cùng ăn cơm.
Vừa nghe nhắc đến, tay cầm đũa của Đường Diễn khẽ siết lại, trên mặt Đường mẫu cũng thoáng cứng đờ nhưng rất nhanh đã che giấu cảm xúc, lại vội vàng gọi mấy đứa trẻ ăn cơm.
“Đừng bận tâm, chúng ta ăn của mình đi, nếm thử tay nghề của dì nào.”
Mấy người đều mang tâm tính rộng rãi, không truy hỏi thêm, một lát sau bầu không khí trên bàn lại trở nên náo nhiệt.
“Ngon quá!” Người mở miệng là Tiết Phúc Úy, không phải không có lý do mà thân hình cậu tròn trịa, ngay cả lúc gây chuyện hay đánh nhau, trước mặt đồ ăn cũng phải nhường một bước.
Mấy món này thoạt nhìn đều là nguyên liệu thường ngày, thậm chí còn chẳng sánh bằng những món nhà họ hay ăn, vậy mà qua tay Đường mẫu nấu lên lại thơm phức, cực kỳ ngon miệng.
Triệu Trì Tông thấy thế cũng không tin, gắp thử một miếng, ai ngờ mắt lập tức sáng lên, hiếm hoi đồng tình với Tiết Phúc Úy.
“Thật đấy, tay nghề của dì Đường giỏi quá, đâu có như nương con chỉ biết múa đao lộng thương.”
Mẫu thân của Triệu Trì Tông cũng là nữ trung hào kiệt, từng theo cha cậu Triệu tướng quân xông pha chiến trận, múa thương thì lợi hại, nhưng cầm dao bếp lại lóng ngóng vụng về.
Trong lòng mấy đứa trẻ chưa hiểu chuyện, đại khái đều sẽ ngưỡng mộ những người mẫu thân khéo tay nhà người khác.
Kỳ Dương tuy không nói lời nào, nhưng tốc độ ăn cơm so với thường ngày nhanh hơn không ít.
Bánh bao nhỏ lại càng không cần nhắc đến, bình thường nói nhiều nhất, nhưng khi lên bàn ăn thì cắm cúi vành vách, đến mức mặt mày đều dính cơm.
Đường Diễn thấy thế không khỏi sinh lòng tự hào, lúc này hoàn toàn không còn vẻ lặng lẽ thu mình trong học đường nữa mà tràn đầy sinh khí đúng với độ tuổi.
Đường mẫu cười thật thà và hòa nhã: “Ngon thì ăn nhiều vào nhé, nếu sau này thèm cứ theo Đường Diễn về nhà dì là được.”
“Ăn, ăn nhon quó!” Tiết Phúc Úy miệng nhét đầy thức ăn, nói chuyện còn không rõ ràng.
Triệu Trì Tông vừa tranh đồ ăn với cậu vừa ngưỡng mộ lại ghen tỵ nhìn về phía Đường Diễn: “Không ngờ tiểu tử ngươi giấu chúng ta, ăn ngon thế này mà không nói.”
Bánh bao nhỏ cúi đầu chén cơm, cái chỏm tóc nhỏ trên đầu lắc lư theo nhịp trông cực kỳ đáng yêu.
Kỳ Dương là người lớn tuổi nhất trong nhóm, ngồi cạnh Phó Cẩm Lê còn chủ động lo chuyện gắp thức ăn và lau miệng cho bé, khiến cho bánh bao nhỏ chỉ việc thoải mái ăn uống, cười đến không khép nổi miệng.
Mấy người ăn uống vui vẻ không hay biết rằng, nguy hiểm đã âm thầm phủ xuống theo màn đêm.
“Vào mau, mau vào.”
Đường mẫu thay bọn nhỏ nhận lấy đồ đạc, thấy mấy đứa mồ hôi đầm đìa thì vừa lau mồ hôi vừa xót xa rót nước, miệng không ngừng lải nhải: "Nghỉ ngơi nghỉ ngơi, chậm lại một chút nhé, nhà ta ở hơi xa, đợi sau này gom đủ tiền dọn vào trong thành, mấy đứa đến chơi cũng thuận tiện hơn.”
Bánh bao nhỏ hồi sức nhanh nhất, không bao lâu đã quăng lại mấy người, đuổi theo mấy con gà trong sân cười khanh khách.
Triệu Trì Tông không nhịn được cũng gia nhập, đám gà con xui xẻo liền nháo nhào chạy tán loạn, cất tiếng kêu chíp chíp không ngừng.
Tiết Phúc Úy còn chưa hồi phục, lôi ghế nhỏ ra nằm dưới hiên nhà nghỉ ngơi, Kỳ Dương thì lặng lẽ nhìn mọi người chơi đùa, Đường Diễn lại ngoan ngoãn phụ Đường mẫu dọn dẹp.
“A Diễn ra chơi đi, để nương làm là được rồi.”
Đường Diễn liếc nhìn bánh bao nhỏ bên ngoài đang rượt gà đuổi chó, do dự một chút rồi lắc đầu.
Đường mẫu xoa xoa tóc cậu: "Chẳng có việc gì nhiều đâu, chờ đến lúc bận nương sẽ gọi con, mới vừa ăn xong, còn phải chờ một chút nữa mới chuẩn bị cơm chiều mà.”
Rất nhanh, đội ngũ năm người lại tụ tập cùng nhau.
Ở nông thôn có không ít thứ để chơi, toàn là mấy vị thiếu gia chưa từng thấy qua, nghe bọn họ tán thưởng không ngừng, Đường Diễn cũng không nhịn được đỏ mặt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mấy người đùa giỡn đến mức quên luôn cả chuyện bản thân còn đang mang “án tích”.
Mặt trời đã ngả về Tây, hôm nay đông người nên Đường mẫu bày bàn ăn ra sân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mấy đứa, mau rửa tay ăn cơm nào.”
Nàng cất giọng gọi to, mấy cái đứa bé bên ngoài lớn tiếng đáp lời: "Đến đây~”
Mấy bé lùn ngồi xếp hàng, tiểu viện tuy đơn sơ nhưng sạch sẽ, mỗi người đều môi hồng răng trắng, khuôn mặt non nớt đáng yêu, nhìn qua liền cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tiết Phúc Úy đột nhiên lên tiếng, có chút khó hiểu: “Sao không thấy phụ thân của Đường Diễn đâu vậy ạ?”
Bọn họ đến đã cả buổi chiều, lúc này đã sắp ăn cơm rồi nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng phụ thân của Đường Diễn.
Trong suy nghĩ của mấy đứa nhỏ, giờ cơm nếu không có việc gì thì người trong nhà hẳn phải cùng nhau ngồi ăn mới đúng.
Nhà bánh bao nhỏ tuy người ít nhưng Phó Ứng Tuyệt vừa làm cha vừa làm nương, trừ lúc vào triều và đưa bé đi học thì lúc nào cũng kề bên cùng ăn cơm.
Vừa nghe nhắc đến, tay cầm đũa của Đường Diễn khẽ siết lại, trên mặt Đường mẫu cũng thoáng cứng đờ nhưng rất nhanh đã che giấu cảm xúc, lại vội vàng gọi mấy đứa trẻ ăn cơm.
“Đừng bận tâm, chúng ta ăn của mình đi, nếm thử tay nghề của dì nào.”
Mấy người đều mang tâm tính rộng rãi, không truy hỏi thêm, một lát sau bầu không khí trên bàn lại trở nên náo nhiệt.
“Ngon quá!” Người mở miệng là Tiết Phúc Úy, không phải không có lý do mà thân hình cậu tròn trịa, ngay cả lúc gây chuyện hay đánh nhau, trước mặt đồ ăn cũng phải nhường một bước.
Mấy món này thoạt nhìn đều là nguyên liệu thường ngày, thậm chí còn chẳng sánh bằng những món nhà họ hay ăn, vậy mà qua tay Đường mẫu nấu lên lại thơm phức, cực kỳ ngon miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Trì Tông thấy thế cũng không tin, gắp thử một miếng, ai ngờ mắt lập tức sáng lên, hiếm hoi đồng tình với Tiết Phúc Úy.
“Thật đấy, tay nghề của dì Đường giỏi quá, đâu có như nương con chỉ biết múa đao lộng thương.”
Mẫu thân của Triệu Trì Tông cũng là nữ trung hào kiệt, từng theo cha cậu Triệu tướng quân xông pha chiến trận, múa thương thì lợi hại, nhưng cầm dao bếp lại lóng ngóng vụng về.
Trong lòng mấy đứa trẻ chưa hiểu chuyện, đại khái đều sẽ ngưỡng mộ những người mẫu thân khéo tay nhà người khác.
Kỳ Dương tuy không nói lời nào, nhưng tốc độ ăn cơm so với thường ngày nhanh hơn không ít.
Bánh bao nhỏ lại càng không cần nhắc đến, bình thường nói nhiều nhất, nhưng khi lên bàn ăn thì cắm cúi vành vách, đến mức mặt mày đều dính cơm.
Đường Diễn thấy thế không khỏi sinh lòng tự hào, lúc này hoàn toàn không còn vẻ lặng lẽ thu mình trong học đường nữa mà tràn đầy sinh khí đúng với độ tuổi.
Đường mẫu cười thật thà và hòa nhã: “Ngon thì ăn nhiều vào nhé, nếu sau này thèm cứ theo Đường Diễn về nhà dì là được.”
“Ăn, ăn nhon quó!” Tiết Phúc Úy miệng nhét đầy thức ăn, nói chuyện còn không rõ ràng.
Triệu Trì Tông vừa tranh đồ ăn với cậu vừa ngưỡng mộ lại ghen tỵ nhìn về phía Đường Diễn: “Không ngờ tiểu tử ngươi giấu chúng ta, ăn ngon thế này mà không nói.”
Bánh bao nhỏ cúi đầu chén cơm, cái chỏm tóc nhỏ trên đầu lắc lư theo nhịp trông cực kỳ đáng yêu.
Kỳ Dương là người lớn tuổi nhất trong nhóm, ngồi cạnh Phó Cẩm Lê còn chủ động lo chuyện gắp thức ăn và lau miệng cho bé, khiến cho bánh bao nhỏ chỉ việc thoải mái ăn uống, cười đến không khép nổi miệng.
Mấy người ăn uống vui vẻ không hay biết rằng, nguy hiểm đã âm thầm phủ xuống theo màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro