[Đoàn Sủng]: Bánh Bao Nhỏ Được Hoàng Đế Ấp Nở, Cha Nói Ta Là Một Bé Rồng

Không Hổ Là Nữ...

2025-01-04 23:15:04

Mẫu tử bên cạnh mở to mắt không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ là loại cao thủ che giấu thân phận trong truyền thuyết ư?!

Người dân xung quanh cũng bắt đầu tụ tập, thấy Hứa Cẩu Hoa bị đè bẹp, ai nấy đều vỗ tay hoan hô.

“Hay lắm! Đám nhóc con này có bản lĩnh đó!”

“Phải dạy cho mụ ta một bài học đi! Hứa Cẩu Hoa quanh đây ai mà không ghét? Đáng đời mụ ta!”

Phó Cẩm Lê nhảy lên người Hứa Cẩu Hoa, sức lực không nhỏ khiến bà ta suýt chút nữa ngất đi.

Bà ta định giơ tay đẩy bé ra thì lập tức bị mấy tiểu tử đè chặt lại.

“Giết người rồi! Giết người rồi! Cứu mạng! Mau báo quan đi! Ta phải báo quan bắt chúng bây!”

“Câm miệng!” Bánh bao nhỏ nhỏ nhắn, giọng non nớt nhưng đầy nghiêm nghị.

Đường Diễn và Tiết Phúc Úy giữ chặt chân bà ta, Tiết Phúc Úy béo mà còn còn cố tình nằm đè lên khiến Hứa Cẩu Hoa không thể động đậy.

Cậu tiện tay nhặt lại quả cà, miệng phụ họa: “Đúng đấy! Giữ lại rồi đánh vào mông!”

Triệu Trì Tông thì đơn giản hơn nhiều, cậu ghì chặt tay Hứa Cẩu Hoa cười gằn: “Báo quan à? Triệu Trì Tông đây chẳng sợ quan đâu!”

Tính tình cậu theo cha mình, nhỏ tuổi nhưng cứng cỏi chẳng kém ai.

Kỳ Dương cũng lạnh giọng nói: “Chọc gây thị phi, quan phủ phải khen chúng ta dũng cảm mới đúng.”

Đám nhóc thi nhau vạch tội, duy chỉ có bánh bao nhỏ là chuyên tâm nhất.

Một tay giơ lên đập vào cánh tay Hứa Cẩu Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ quát:

“Trả cà cho ta! Nhanh lên! A a a a a!”

Hứa Cẩu Hoa cứ thế bị bọn trẻ con ấn xuống đất, khóc lóc kêu cứu.



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong bóng tối.

Vài bóng người toàn thân vận hắc y, hơi thở ẩn nhẫn lén lút quan sát tình hình.

“Này... Chúng ta có nên ra tay không?”

Người cầm đầu trầm giọng, ánh mắt phức tạp nhìn bánh bao nhỏ đang hung hăng ngồi trên người Hứa Cẩu Hoa:

“Thánh thượng có chỉ, chưa đến lúc nguy hiểm tính mạng thì tuyệt đối không được ra tay.”

Đám ám vệ mặt mày đầy khó xử.

Tiểu chủ tử quả nhiên vẫn luôn dũng mãnh như trước.

Tối nay khi báo cáo lại tình hình này, nét mặt của bệ hạ hẳn sẽ vô cùng đặc sắc.

Ngài lo lắng cho nữ nhi an toàn, bố trí nghiêm ngặt, không để lọt một con ruồi, kết quả là...

Tiểu chủ tử không chỉ đánh nhau ở chợ mà còn thắng trận oanh oanh liệt liệt!

Cái khí thế này, quả thực không hổ là nữ nhi ruột của bệ hạ.

Hứa Cẩu Hoa xưa nay quen thói càn rỡ, hôm nay xem như sa lưới, bị mấy đứa bé chỉnh đốn đến nỗi mất hết thể diện, cuối cùng chỉ đành ôm hận, bồi thường cà tím rồi chuồn mất.

Phó Cẩm Lê hừ một tiếng bằng giọng sữa, ôm chặt lấy quả cà tím vừa đoạt lại được tựa như sợ có kẻ nào không có mắt xông ra lần nữa mà làm rơi vỡ mất.

“Chờ, chờ một chút, mấy vị tiểu khách quan.”

Thanh âm này khiến mấy người đang chuẩn bị rời đi không khỏi nghi hoặc quay đầu lại.

“Bà gọi chúng con ư?” Triệu Trì Tông đứng ra làm đại diện, lên tiếng dò hỏi.

Đại nương chính là người vừa lên tiếng giữ chân bọn họ, ấp úng một hồi, có chút bối rối mà xoa xoa đôi tay: "Hôm nay, thật sự cảm tạ vài vị tiểu khách quan lắm.”

Tuy rằng ý ban đầu của bọn nhỏ không phải vậy, nhưng cuối cùng cũng xem như giúp bà hả được một ngụm ác khí.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đại nương chần chừ một chút, có chút ngại ngùng nhặt lên mớ rau củ trên sạp, đưa về phía mấy đứa trẻ: "Trong nhà chẳng có thứ gì quý giá, mấy thứ này mong mấy vị tiểu khách quan chớ chê mà nhận lấy.”

Mấy bé lùn nhìn nhau, cuối cùng vẫn là bánh bao nhỏ chớp mắt một cái, giọng nói mềm mại: "Chúng con hông có tiền đâu~”

“Không lấy tiền không lấy tiền.” Đại nương vội vàng xua tay: "Toàn là nhà trồng cả, không đáng bao nhiêu, coi như là quà tạ ơn tặng cho mấy vị đi!”

Tiểu Vân cũng cười phụ họa: "Đúng vậy! Chớ từ chối nhé.”

Mấy bé lùn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mẹ con nhà họ nhét cho đầy tay, đến khi thật sự không còn chỗ để nhét nữa, đại nương mới tiếc nuối thu tay lại.

“...”

Đợi đến khi Đường mẫu xách theo thịt đến hội hợp cùng mấy đứa nhỏ, sắc mặt suýt nữa không giữ được.

Nàng run rẩy môi: "Các con... các con đào trộm ruộng rau nhà người ta à?”

“...”

Đường Diễn đỏ mặt: "Nương! Là người ta tặng cho chúng con đấy chứ.”

Bánh bao nhỏ ôm cà tím, trên cổ còn treo một vòng đậu đũa, kiêu ngạo nói: “Tặng đó nha~ Vì đánh kẻ xấu!”

Mấy đứa nhỏ đều ôm đầy ắp trong lòng nào là tỏi, khoai tây, mướp.

Tiết Phúc Úy tiểu béo càng khoa trương, phanh áo ngoài, gói đồ treo trên vai, hoàn toàn không còn hình tượng.

Trên đường về nhà, Đường mẫu vẫn chưa hoàn hồn, mấy đứa nhỏ cầm vài đồng tiền đi mua cà tím, kết quả chủ quán suýt chút nữa dâng cả sạp cho chúng.

Nhìn mấy đứa nhỏ ríu rít cười đùa đi phía sau, trên mặt nhi tử mình cũng treo ý cười nhàn nhạt, Đường mẫu thở dài một hơi rồi cũng không nhịn được cười theo.

Nhà Đường Diễn ở ngoài thành ba dặm, Đường Diễn đã quen đường nên chẳng cảm thấy gì, nhưng mấy người sống an nhàn sung sướng kia thì gần như kiệt sức.

“Đến rồi!”

Lời Đường Diễn vừa dứt, mắt mấy người sáng rỡ.

Tốt quá rồi, cuối cùng cũng đến, nếu không thì chết trên đường mất thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Đoàn Sủng]: Bánh Bao Nhỏ Được Hoàng Đế Ấp Nở, Cha Nói Ta Là Một Bé Rồng

Số ký tự: 0