[Đoàn Sủng]: Bánh Bao Nhỏ Được Hoàng Đế Ấp Nở, Cha Nói Ta Là Một Bé Rồng
Đẩy Ngã Rồi!
2025-01-04 23:15:04
Mấy người đang chăm chú nhìn quả cà cũng bị thanh âm này thu hút.
Người lên tiếng là một vị đại nương ở sạp bên cạnh, chỉ là nhìn qua có vẻ chua ngoa hơn so với vị bán cà kia.
"Hứa Cẩu Hoa! Ngươi lại ăn nói bừa bãi gì nữa đây!" Vị bán cà sắc mặt khó coi.
Hứa Cẩu Hoa phì một tiếng: "Bừa bãi? Nữ nhi nhà ngươi không ai thèm lấy, mười dặm tám làng ai chẳng biết! Cho dù ta không nói thì người ta cũng rõ mười mươi thôi!"
"Ngươi!"
Là một người mẫu thân, dĩ nhiên không chịu nổi lời sỉ nhục này. Vị bán cà lập tức xắn tay áo định nhào lên dạy cho Hứa Cẩu Hoa một bài học.
May mắn là Tiểu Vân nhanh chóng kéo nương mình lại, gượng cười: "Nương, nương, không sao đâu! Người ăn cơm trước đi, việc gì phải giận dỗi vì mấy lời vô nghĩa!"
Nhìn nữ nhi khổ mệnh của mình, đại nương lòng đau như cắt.
Nữ nhi bà xinh đẹp như hoa nhưng số phận lại éo le, trước đây, bị một nhà khá giả trong thôn nhắm trúng, gia đình bà vốn không ưng thuận nhưng nhi tử nhà kia lại là hạng vô lại, ngày ngày đeo bám quấy rầy khiến lời đồn bay khắp nơi, ép bà phải chấp nhận hôn ước.
Ai ngờ tên vô lại đó lại bội bạc, lăng nhăng với người khác, nhà bà giận dữ tìm đến từ hôn.
Hôn ước tuy đã hủy nhưng kẻ kia vì quan hệ rộng rãi, lại giỏi giở trò bẩn thỉu làm xấu thanh danh của nữ nhi bà, dân quê nghèo khó nên có oan cũng chẳng kêu được ai.
Hứa Cẩu Hoa hả hê khi thấy họ bị kéo lại, giọng chua ngoa càng đắc ý: "Chẳng qua là một đứa giày rách, la hét cái gì? Ngay cả nhi tử ta mà cũng không thèm liếc mắt một cái đâu!"
Dù nói thế nhưng trong lòng Hứa Cẩu Hoa lại đầy căm phẫn, con bé này danh tiếng đã hỏng, thế mà dám xem thường nhi tử bà ta.
Rõ ràng bà ta đã không chê bai quá khứ của nó, vậy mà nó lại dám lên mặt!
"Nương nó chứ! Nhà ngươi mà đòi đưa sính lễ? Nhi tử nhà ngươi nợ nần chồng chất mà còn dám mở mồm đòi sính lễ với hồi môn của nhà ta? Mơ mộng hão huyền!"
Đại nương tức đến mức chẳng buồn giữ thể diện cho Hứa Cẩu Hoa nữa.
Câu nói này khiến đám người xung quanh bắt đầu xì xào, ánh mắt nhìn Hứa Cẩu Hoa cũng thêm phần khinh bỉ.
Hứa Cẩu Hoa đỏ mặt tía tai, vung tay định xô đẩy: "Ngươi nói bậy cái gì! Nhà ta mà không lo nổi chút sính lễ cỏn con sao?"
Thực tế không phải họ không lo nổi, mà chỉ vì muốn chiếm lợi nên mới định đòi thêm từ nhà bà, ai ngờ lại bị vạch mặt giữa chợ!
Cú đẩy này không ngờ lại xảy ra chuyện lớn.
Hứa Cẩu Hoa to con, nhìn bề ngoài đã to hơn hẳn mẹ con nhà bán cà, lực tay bà ta mạnh đến mức Tiểu Vân bị đẩy nghiêng sang một bên.
Mà bên cạnh Tiểu Vân lúc đó lại có mấy đứa trẻ đang cầm quả cà xem ngắm.
Bánh bao nhỏ đứng đó trơ mắt nhìn quả cà tròn trĩnh rơi khỏi tay, lăn lông lốc trên mặt đất tựa như trái tim bé nhỏ của bé tan nát.
Bé giơ ngón tay mũm mĩm chỉ vào kẻ đầu sỏ:
"Hấu Ha!" (xấu xa)
Giọng non nớt vì tức giận mà líu lưỡi, đôi mắt ngân ngấn nước, vừa mắng vừa run rẩy chỉ vào Hứa Cẩu Hoa.
Hứa Cẩu Hoa nào để ý tới đứa trẻ con, đang cơn tức lại bị mắng, bà ta càng hung hăng hơn: "Con nhà ai thế này! Cút đi chỗ khác, đừng cản đường lão nương!"
Lập tức, bốn cậu bé đứng bên cạnh bánh bao nhỏ đồng loạt bước lên che bé phía sau.
Ánh mắt chúng nhìn Hứa Cẩu Hoa như thể muốn xé bà ta ra từng mảnh!
Mấy nấm lùn đang chăm chú bảo vệ bánh bao nhỏ, còn tiểu mập đằng kia thì chỉ lo nhặt đống cà rơi dưới đất, tiện thể... tiện thể miễn cưỡng bảo vệ bánh bao nhỏ một chút mà thôi.
“Ôi chao! Đám nhãi ranh mà cũng dám bày trò anh hùng cứu mỹ nhân sao? Hôm nay lão nương sẽ cho các ngươi biết tay!”
Hứa Cẩu Hoa là một phụ nhân xuất thân phố chợ, vốn không hiểu lễ nghĩa tôn trọng người già thương yêu trẻ nhỏ là gì.
Mẫu tử hai người kia thấy bà ta định động thủ với đám trẻ con, lập tức lao lên ngăn cản.
“Hứa Cẩu Hoa! Ngươi bị lừa đá vào đầu à? Ngay cả trẻ con mà cũng không tha sao?”
“Hứa đại nương, chớ nên hồ đồ! Đã làm nhục nhà ta, cớ chi còn lôi trẻ nhỏ vào chuyện này?”
Nhưng thịt trên người bà ta đâu phải để trưng bày, hai người họ làm sao ngăn nổi một con lợn rừng đang lao tới? Chỉ thấy Hứa Cẩu Hoa hất vài cái đã đẩy được họ sang một bên.
Thôi rồi! Xong đời rồi!
Phó Cẩm Lê nhìn bữa tối bị đánh đổ, lại thấy người đứng ra bảo vệ mình bị bắt nạt, bé tức đến đỏ mặt.
Gương mặt nhỏ nhắn, phấn nộn hầm hầm sát khí, bé giơ tay vẫy mạnh:
“Binh mã đâu! Đánh cho ta!”
Mấy tiểu tử phía sau: “...Xông lên!!”
Bốn nhóc tì đồng loạt xông lên, bám chặt lấy tay chân Hứa Cẩu Hoa.
Đừng thấy bọn họ nhỏ tuổi mà coi thường, sức mạnh đoàn kết khiến Hứa Cẩu Hoa phải lùi về sau vài bước.
Cuối cùng, bánh bao nhỏ kia mới là lợi hại nhất, lão một cú thẳng tới!
Nhìn thì có vẻ không dùng bao nhiêu sức, nhưng lại đẩy ngã Hứa Cẩu Hoa!
Đẩy ngã rồi!
Người lên tiếng là một vị đại nương ở sạp bên cạnh, chỉ là nhìn qua có vẻ chua ngoa hơn so với vị bán cà kia.
"Hứa Cẩu Hoa! Ngươi lại ăn nói bừa bãi gì nữa đây!" Vị bán cà sắc mặt khó coi.
Hứa Cẩu Hoa phì một tiếng: "Bừa bãi? Nữ nhi nhà ngươi không ai thèm lấy, mười dặm tám làng ai chẳng biết! Cho dù ta không nói thì người ta cũng rõ mười mươi thôi!"
"Ngươi!"
Là một người mẫu thân, dĩ nhiên không chịu nổi lời sỉ nhục này. Vị bán cà lập tức xắn tay áo định nhào lên dạy cho Hứa Cẩu Hoa một bài học.
May mắn là Tiểu Vân nhanh chóng kéo nương mình lại, gượng cười: "Nương, nương, không sao đâu! Người ăn cơm trước đi, việc gì phải giận dỗi vì mấy lời vô nghĩa!"
Nhìn nữ nhi khổ mệnh của mình, đại nương lòng đau như cắt.
Nữ nhi bà xinh đẹp như hoa nhưng số phận lại éo le, trước đây, bị một nhà khá giả trong thôn nhắm trúng, gia đình bà vốn không ưng thuận nhưng nhi tử nhà kia lại là hạng vô lại, ngày ngày đeo bám quấy rầy khiến lời đồn bay khắp nơi, ép bà phải chấp nhận hôn ước.
Ai ngờ tên vô lại đó lại bội bạc, lăng nhăng với người khác, nhà bà giận dữ tìm đến từ hôn.
Hôn ước tuy đã hủy nhưng kẻ kia vì quan hệ rộng rãi, lại giỏi giở trò bẩn thỉu làm xấu thanh danh của nữ nhi bà, dân quê nghèo khó nên có oan cũng chẳng kêu được ai.
Hứa Cẩu Hoa hả hê khi thấy họ bị kéo lại, giọng chua ngoa càng đắc ý: "Chẳng qua là một đứa giày rách, la hét cái gì? Ngay cả nhi tử ta mà cũng không thèm liếc mắt một cái đâu!"
Dù nói thế nhưng trong lòng Hứa Cẩu Hoa lại đầy căm phẫn, con bé này danh tiếng đã hỏng, thế mà dám xem thường nhi tử bà ta.
Rõ ràng bà ta đã không chê bai quá khứ của nó, vậy mà nó lại dám lên mặt!
"Nương nó chứ! Nhà ngươi mà đòi đưa sính lễ? Nhi tử nhà ngươi nợ nần chồng chất mà còn dám mở mồm đòi sính lễ với hồi môn của nhà ta? Mơ mộng hão huyền!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại nương tức đến mức chẳng buồn giữ thể diện cho Hứa Cẩu Hoa nữa.
Câu nói này khiến đám người xung quanh bắt đầu xì xào, ánh mắt nhìn Hứa Cẩu Hoa cũng thêm phần khinh bỉ.
Hứa Cẩu Hoa đỏ mặt tía tai, vung tay định xô đẩy: "Ngươi nói bậy cái gì! Nhà ta mà không lo nổi chút sính lễ cỏn con sao?"
Thực tế không phải họ không lo nổi, mà chỉ vì muốn chiếm lợi nên mới định đòi thêm từ nhà bà, ai ngờ lại bị vạch mặt giữa chợ!
Cú đẩy này không ngờ lại xảy ra chuyện lớn.
Hứa Cẩu Hoa to con, nhìn bề ngoài đã to hơn hẳn mẹ con nhà bán cà, lực tay bà ta mạnh đến mức Tiểu Vân bị đẩy nghiêng sang một bên.
Mà bên cạnh Tiểu Vân lúc đó lại có mấy đứa trẻ đang cầm quả cà xem ngắm.
Bánh bao nhỏ đứng đó trơ mắt nhìn quả cà tròn trĩnh rơi khỏi tay, lăn lông lốc trên mặt đất tựa như trái tim bé nhỏ của bé tan nát.
Bé giơ ngón tay mũm mĩm chỉ vào kẻ đầu sỏ:
"Hấu Ha!" (xấu xa)
Giọng non nớt vì tức giận mà líu lưỡi, đôi mắt ngân ngấn nước, vừa mắng vừa run rẩy chỉ vào Hứa Cẩu Hoa.
Hứa Cẩu Hoa nào để ý tới đứa trẻ con, đang cơn tức lại bị mắng, bà ta càng hung hăng hơn: "Con nhà ai thế này! Cút đi chỗ khác, đừng cản đường lão nương!"
Lập tức, bốn cậu bé đứng bên cạnh bánh bao nhỏ đồng loạt bước lên che bé phía sau.
Ánh mắt chúng nhìn Hứa Cẩu Hoa như thể muốn xé bà ta ra từng mảnh!
Mấy nấm lùn đang chăm chú bảo vệ bánh bao nhỏ, còn tiểu mập đằng kia thì chỉ lo nhặt đống cà rơi dưới đất, tiện thể... tiện thể miễn cưỡng bảo vệ bánh bao nhỏ một chút mà thôi.
“Ôi chao! Đám nhãi ranh mà cũng dám bày trò anh hùng cứu mỹ nhân sao? Hôm nay lão nương sẽ cho các ngươi biết tay!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Cẩu Hoa là một phụ nhân xuất thân phố chợ, vốn không hiểu lễ nghĩa tôn trọng người già thương yêu trẻ nhỏ là gì.
Mẫu tử hai người kia thấy bà ta định động thủ với đám trẻ con, lập tức lao lên ngăn cản.
“Hứa Cẩu Hoa! Ngươi bị lừa đá vào đầu à? Ngay cả trẻ con mà cũng không tha sao?”
“Hứa đại nương, chớ nên hồ đồ! Đã làm nhục nhà ta, cớ chi còn lôi trẻ nhỏ vào chuyện này?”
Nhưng thịt trên người bà ta đâu phải để trưng bày, hai người họ làm sao ngăn nổi một con lợn rừng đang lao tới? Chỉ thấy Hứa Cẩu Hoa hất vài cái đã đẩy được họ sang một bên.
Thôi rồi! Xong đời rồi!
Phó Cẩm Lê nhìn bữa tối bị đánh đổ, lại thấy người đứng ra bảo vệ mình bị bắt nạt, bé tức đến đỏ mặt.
Gương mặt nhỏ nhắn, phấn nộn hầm hầm sát khí, bé giơ tay vẫy mạnh:
“Binh mã đâu! Đánh cho ta!”
Mấy tiểu tử phía sau: “...Xông lên!!”
Bốn nhóc tì đồng loạt xông lên, bám chặt lấy tay chân Hứa Cẩu Hoa.
Đừng thấy bọn họ nhỏ tuổi mà coi thường, sức mạnh đoàn kết khiến Hứa Cẩu Hoa phải lùi về sau vài bước.
Cuối cùng, bánh bao nhỏ kia mới là lợi hại nhất, lão một cú thẳng tới!
Nhìn thì có vẻ không dùng bao nhiêu sức, nhưng lại đẩy ngã Hứa Cẩu Hoa!
Đẩy ngã rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro