[Đoàn Sủng]: Bánh Bao Nhỏ Được Hoàng Đế Ấp Nở, Cha Nói Ta Là Một Bé Rồng

Mua Cà

2025-01-04 23:15:04

Bên này cha nương vừa giận vừa buồn cười, bên kia đám trẻ con lại theo Đường mẫu thân đi chợ, náo nhiệt vô cùng.

Chợ phiên buổi trưa người đông như mắc cửi, trời nắng rực rỡ, hai bên đường đầy rẫy hàng quán, hoặc có người bán hàng ngồi bệt bày sạp hò reo rao hàng, từ trâm cài, ngựa gỗ, đến kẹo đường, tượng khắc gỗ, hoa cả mắt, không biết nhìn đâu trước.

Mấy đứa trẻ quen sống sung sướng nhàn hạ, kể cả Kỳ Dương dù ở trong cung cũng chưa từng thấy qua cảnh náo nhiệt tràn đầy hơi thở dân dã thế này.

Giống như những đứa trẻ nhà quê lần đầu lên thành, há hốc miệng “oa oa oa” liên tục.

“Đường Diễn, con giúp nương mua mấy quả cà đi, nương đi đầu kia mua thịt đây.” Đường mẫu vừa nói vừa nhét vài đồng xu vào tay Đường Diễn, sau đó vội vã rảo bước đến hàng thịt.

Nhà nàng điều kiện không khá giả, nhưng hôm nay Đường Diễn dẫn đồng học về, nàng đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo.

Đi được hai bước, nàng quay lại dặn dò: "Nhớ nắm tay nhau, đừng để lạc đó, nương ở ngay đó thôi, gọi lớn một tiếng là nghe được ngay.”

“Biết rồi ạ, nương.”

Đường Diễn nắm mấy đồng tiền trong tay, vừa quay đầu lại đã thấy mấy người kia vây quanh mình.

?

Lại muốn gì nữa đây.

Triệu Trì Tông không nhịn nổi: "Đường, Đường Diễn, đi mua đồ thôi.”

Tiết Phúc Úy nuốt nước bọt, mắt lóe sáng: "Cà, cà ở đâu?”

Tiểu công chúa giơ tay nhỏ, ra lệnh: "Mua cà! Xuất phát!”

Kỳ Dương hiếm thấy cũng lộ vẻ mong chờ.

Đường Diễn:...

Mấy thiếu gia này, chẳng qua chỉ là mua mấy quả cà thôi, có gì mà kích động thế chứ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kế đó, Đường Diễn liền được trải nghiệm một đãi ngộ chưa từng có.

Bọn họ vây chặt lấy cậu ở giữa, hễ có người đi ngang qua liền lập tức trừng mắt hổ báo, nhìn chằm chằm cho đến khi người ta đi xa.

Tựa hồ như sợ rằng...

Sợ rằng có kẻ bất thình lình vươn tay giật tiền đi mất.

Đường Diễn nắm chặt mấy đồng xu, bàn tay cứng ngắc, miệng mấp máy mấy lần, rốt cuộc vẫn không nói cho bọn họ biết mấy đồng tiền này rơi trên đất sợ rằng chỉ có ăn mày mới thèm nhặt thôi.

Cứ thế, đám người vừa kỳ quái vừa chậm chạp mà di chuyển, cuối cùng dừng lại trước một cái sạp nhỏ của đại nương.

Trên chiếc chiếu rơm của bà bày vài loại rau củ tươi tắn, dù đã trưa nhưng vẫn giữ được chút vẻ tươi mới.

Đại nương nhìn đám trẻ trước mặt, từng đứa một sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt quét tới quét lui khắp sạp hàng.

Trong lòng thoáng giật mình, còn tưởng là bọn chúng đến gây sự, chuẩn bị mở miệng đuổi đi.

Nhưng ngẫm lại, vài đứa này tuy có phần lôi thôi nhưng nhìn kỹ thì lại đeo vàng đội bạc, da dẻ trắng trẻo đành dè dặt hỏi han:

“Mấy vị... tiểu khách quan, muốn mua thứ gì?”

Đường Diễn nắm quyền tài chính, còn chưa kịp mở lời thì Tiết Phúc Úy có lẽ quen tính lỗ mãng, liền vung tay nhỏ, mặt đầy hào khí:

“Đem hết cà nhà bà dâng ra đây!”

Vài người bên cạnh cũng ra sức gật đầu, khí thế hùng hồn như đại gia.

Đường Diễn:.. Hôm nay đúng là mất hết thể diện một đời.

“Đại nương, bán cho chúng con hai quả cà được không ạ?”

“A, a, được, được.” Đại nương hoàn hồn, vừa lấy cà vừa không nhịn được lén liếc nhìn mấy đứa trẻ, không biết là con nhà phú quý nào, còn “dâng ra đây” nữa chứ, suýt nữa làm bà run cả chân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Trì Tông và tiểu công chúa chen tới trước chắn trước Đường Diễn, mắt dán chặt vào tay đại nương đang cầm cà, đôi mắt sáng rỡ như muốn nói… cho ta, cho ta, cho ta!

Đại nương hơi khựng lại, sau cùng đành ngập ngừng đặt mấy quả cà tròn trịa nhỏ nhắn vào tay hai đứa.

Hai người lập tức ôm cà bằng cả hai tay, cười đến nỗi hở hết cả lợi.

Đúng là đám chưa từng ăn thịt lợn lại chưa từng thấy lợn chạy, ôm mấy quả cà nhỏ, trông thế nào cũng thấy thoả mãn.

“Ngon ngon, cà ngon.” Nhìn mấy quả tròn vo, nước miếng bánh bao nhỏ như sắp chảy ra,

Cà mà bé tự mình mua nhất định sẽ rất ngon!

Triệu Trì Tông chỉ lo ngây ngô cười, còn huých Tiết Phúc Úy đang ghé đầu lại gần ra xa.

Kỳ Dương cũng nhịn không được, đứng bên cạnh hai người chớp chớp đôi mắt to tròn.

Đường Diễn:...

“Nương!”

Đại nương vốn đang lúng túng nhìn mấy vị thiếu gia, tiểu thư chăm chú ngắm cà, chẳng có chút ý định rời đi nào,

Trong lòng thấy kỳ lạ thì chợt nghe có tiếng gọi quen thuộc từ xa.

Đại nương lập tức mừng rỡ quay đầu nhìn qua, quả nhiên là nữ nhi của bà.

“Ê! Tiểu Vân đến rồi.”

Người được gọi là Tiểu Vân là một cô nương mười lăm mười sáu tuổi, chạy đến đưa cho mẫu thân ít đồ: "Nương ăn lót dạ trước đi, để con coi sạp cho.”

Vừa dứt lời liền có giọng nói chua ngoa chen ngang,

“Ồ! Xem kìa, ai đây nhỉ, chẳng phải là đứa nữ nhi không ai thèm rước của nhà lão Trương sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Đoàn Sủng]: Bánh Bao Nhỏ Được Hoàng Đế Ấp Nở, Cha Nói Ta Là Một Bé Rồng

Số ký tự: 0