[Đoàn Sủng]: Bánh Bao Nhỏ Được Hoàng Đế Ấp Nở, Cha Nói Ta Là Một Bé Rồng
Lê Không Về Nhà...
2025-01-04 23:15:04
Hỏi hai người toàn là người mệnh khổ, bánh bao nhỏ như muốn khóc, mang theo chút hy vọng mong manh cuối cùng, giọng nói khẩn cầu hướng về Đường Diễn: "Đường Đường...”
Đường Diễn lập tức cảm thấy áp lực vô cùng, nhưng nhìn đôi mắt long lanh sắp khóc của bé, lại nghĩ đến tính khí của mẫu thân nhà mình, cậu cắn răng: "Được! Tới nhà ta.”
Lời vừa thốt ra, cậu đã cảm giác sau lưng lành lạnh, ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Trì Tông và Tiết Phúc Úy đồng loạt nhìn cậu bằng ánh mắt sói rừng.
Đường Diễn: "?”
…
Quả nhiên, vừa đến giờ Ngọ, Dẫn Giới Đường liền thả bọn nhỏ ra, còn dặn dò họ về nhà tĩnh tâm suy xét lỗi lầm, buổi chiều không cần đến học viện.
Hay cho một cú “trả về nơi sản xuất”!
Mấy đứa nhóc rất thức thời gật đầu liên tục, trông bộ dạng như vừa ngộ đạo, tẩy rửa tâm hồn sạch sẽ.
Người Dẫn Giới Đường hài lòng cười mãn nguyện.
Tưởng đâu bọn chúng sẽ ngoan ngoãn về nhà chịu phạt, ai ngờ vừa ra khỏi cổng đã lén lút men theo tường, chuồn khỏi Thái Học.
Còn đặc biệt tránh xa vị trí xe ngựa thường dừng.
“Mau theo, mau theo!”
Đường Diễn đi đầu dẫn đường, bọn nhỏ như chuột con, không dám lên tiếng mà chỉ cắm đầu chạy.
Chạy đến khi bước vào con hẻm quen thuộc, tiểu công chúa lập tức sống dậy, hoạt bát như cá gặp nước, thân thuộc như về nhà mình: "Dì, dì!”
Bé từ xa đã vẫy tay chào mẫu thân Đường Diễn.
Đường mẫu thân cũng thấy bé cũng cười tươi tiến lên hai bước: "Tiểu Lê Tử đến... rồi.”
Nụ cười của nàng khựng lại khi thấy phía sau nhi tử mình là một hàng dài nhóc tì, hôm nay, hôm nay sao lại có nhiều người như vậy, chẳng lẽ nhi tử nhà nàng bị bắt nạt ở học viện ư?
Nghĩ vậy, nàng vội chạy đến che chở Phó Cẩm Lê và Đường Diễn ra sau lưng, dè dặt nhìn mấy đứa trẻ còn lại: "Không biết các vị tiểu...”
Nàng ngập ngừng lựa lời, dù sao mấy đứa nhỏ này nhìn qua cũng không phải hạng tầm thường: "Các vị tiểu công tử, có việc gì chăng?”
Lũ nhóc không ngờ lại gặp tình huống này, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, gãi đầu không biết nên mở lời thế nào.
Cuối cùng vẫn là Đường Diễn phá vỡ cục diện, cậu dè dặt nhìn sắc mặt mẫu thân: "Nương, hôm nay, hôm nay có ai đến nhà báo tin gì không ạ?”
“Hửm? Báo tin?” Đường mẫu thân ngơ ngác, xem dáng vẻ hiển nhiên là chưa nhận được tin tức gì.
Đường Diễn lúc này liền đoán rằng mẫu thân mình ngày thường bận rộn, ít khi ở nhà cả ngày, có lẽ là vừa khéo bỏ lỡ.
Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn sang bốn người bên cạnh đang đói meo, chỉ có thể tiếp tục giấu diếm mẫu thân, đợi hôm nay qua đi rồi đến nhận tội!
“Nương, mấy người này là, là bạn của con.”
Chữ “bạn” này cậu nói ra có phần yếu ớt, dù sao không lâu trước đó bọn họ mới vừa đánh nhau.
Nào ngờ ba người kia lại mặt dày, ưỡn ngực ra tựa như đang nói… Đúng vậy, ta chính là bạn của cậu ấy.
Đường Diễn: "...”
Cậu đành cắn răng nói tiếp: "Hôm nay, hôm nay học viện cho nghỉ nửa ngày, bọn họ muốn đến nhà chúng ta ăn cơm ah.”
Tiểu công chúa đúng lúc chen lời, níu lấy vạt áo Đường mẫu đứng sau lưng nàng, giọng sữa sôi nổi: "Ăn cơm!”
Kết quả của câu chuyện chính là Đường mẫu cười tươi không khép miệng được, dẫn theo một hàng chiếc đuôi nhỏ về nhà, còn dự định ra chợ mua thêm ít món ngon về.
Nàng vốn là người hiền lành chất phác, cả đời chỉ xoay quanh trượng phu và nhi tử, nay thấy đứa nhi tử trước nay độc lai độc vãng không chỉ mang theo Tiểu Lê Tử mà còn rước thêm nhiều đồng học về nhà,
Nàng thực sự vui mừng khôn xiết, tuy không phải người thích kết giao nịnh bợ nhưng cũng mong con mình có thể kết bạn với vài vị đồng môn, không nói đâu xa, cùng nhau bàn luận kinh sách đã là điều đáng quý.
Bọn nhỏ vui vẻ đi theo, mà cha nương ở Thái Học bên này thì lo sốt vó.
Khi được hộ vệ báo lại rằng tiểu công tử nhà mình đã theo đồng học về nhà, Tiết gia và Triệu gia phản ứng kỳ lạ như một, đều cười lạnh: "Cứ để nó đi, cho nó vui vẻ nửa ngày, tối nay về nhà lại cho nó một trận ra trò!”
Kỳ Dương thì thản nhiên hơn, dù sao cậu cũng chỉ có Thất Ngôn, trước lúc đi còn cố ý nhắn lại rằng tối nay sẽ về muộn rồi xoay người bỏ mặc Thất Ngôn đang ngơ ngác.
Còn về nhà Tiểu công chúa, Phó Ứng Tuyệt háo hức muốn được chiêm ngưỡng phong thái hùng hổ của ái nữ mình, hiếm khi thay thường phục ra cung nhưng đợi mãi chẳng thấy bóng dáng đâu.
Đang lúc hắn sắp mất kiên nhẫn, ám vệ bên cạnh tiểu công chúa xuất hiện báo rằng bé không dám về nhà nên đã chạy theo người khác mất rồi.
Phó Ứng Tuyệt lập tức bật cười giận dữ: "Tô Triển, ngươi nói xem, trẫm khi nào từng động tay động chân với nó, thế mà mới đánh nhau một trận đã dám bỏ nhà đi.”
Tô Triển bất đắc dĩ: "Bệ hạ...”
Dù có nghĩ nát óc cũng không đoán ra tiểu chủ tử lại làm ra trò này, quả nhiên vẫn là tính tình trẻ con.
“Vừa hay, đợi nó no nê rồi trẫm sẽ đến dọa nó một phen.”
Hoàng đế bệ hạ thật đúng là, đối với ái nữ khi thì sủng ái, khi lại khiến người ta thấp thỏm lo âu.
Đường Diễn lập tức cảm thấy áp lực vô cùng, nhưng nhìn đôi mắt long lanh sắp khóc của bé, lại nghĩ đến tính khí của mẫu thân nhà mình, cậu cắn răng: "Được! Tới nhà ta.”
Lời vừa thốt ra, cậu đã cảm giác sau lưng lành lạnh, ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Trì Tông và Tiết Phúc Úy đồng loạt nhìn cậu bằng ánh mắt sói rừng.
Đường Diễn: "?”
…
Quả nhiên, vừa đến giờ Ngọ, Dẫn Giới Đường liền thả bọn nhỏ ra, còn dặn dò họ về nhà tĩnh tâm suy xét lỗi lầm, buổi chiều không cần đến học viện.
Hay cho một cú “trả về nơi sản xuất”!
Mấy đứa nhóc rất thức thời gật đầu liên tục, trông bộ dạng như vừa ngộ đạo, tẩy rửa tâm hồn sạch sẽ.
Người Dẫn Giới Đường hài lòng cười mãn nguyện.
Tưởng đâu bọn chúng sẽ ngoan ngoãn về nhà chịu phạt, ai ngờ vừa ra khỏi cổng đã lén lút men theo tường, chuồn khỏi Thái Học.
Còn đặc biệt tránh xa vị trí xe ngựa thường dừng.
“Mau theo, mau theo!”
Đường Diễn đi đầu dẫn đường, bọn nhỏ như chuột con, không dám lên tiếng mà chỉ cắm đầu chạy.
Chạy đến khi bước vào con hẻm quen thuộc, tiểu công chúa lập tức sống dậy, hoạt bát như cá gặp nước, thân thuộc như về nhà mình: "Dì, dì!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bé từ xa đã vẫy tay chào mẫu thân Đường Diễn.
Đường mẫu thân cũng thấy bé cũng cười tươi tiến lên hai bước: "Tiểu Lê Tử đến... rồi.”
Nụ cười của nàng khựng lại khi thấy phía sau nhi tử mình là một hàng dài nhóc tì, hôm nay, hôm nay sao lại có nhiều người như vậy, chẳng lẽ nhi tử nhà nàng bị bắt nạt ở học viện ư?
Nghĩ vậy, nàng vội chạy đến che chở Phó Cẩm Lê và Đường Diễn ra sau lưng, dè dặt nhìn mấy đứa trẻ còn lại: "Không biết các vị tiểu...”
Nàng ngập ngừng lựa lời, dù sao mấy đứa nhỏ này nhìn qua cũng không phải hạng tầm thường: "Các vị tiểu công tử, có việc gì chăng?”
Lũ nhóc không ngờ lại gặp tình huống này, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, gãi đầu không biết nên mở lời thế nào.
Cuối cùng vẫn là Đường Diễn phá vỡ cục diện, cậu dè dặt nhìn sắc mặt mẫu thân: "Nương, hôm nay, hôm nay có ai đến nhà báo tin gì không ạ?”
“Hửm? Báo tin?” Đường mẫu thân ngơ ngác, xem dáng vẻ hiển nhiên là chưa nhận được tin tức gì.
Đường Diễn lúc này liền đoán rằng mẫu thân mình ngày thường bận rộn, ít khi ở nhà cả ngày, có lẽ là vừa khéo bỏ lỡ.
Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn sang bốn người bên cạnh đang đói meo, chỉ có thể tiếp tục giấu diếm mẫu thân, đợi hôm nay qua đi rồi đến nhận tội!
“Nương, mấy người này là, là bạn của con.”
Chữ “bạn” này cậu nói ra có phần yếu ớt, dù sao không lâu trước đó bọn họ mới vừa đánh nhau.
Nào ngờ ba người kia lại mặt dày, ưỡn ngực ra tựa như đang nói… Đúng vậy, ta chính là bạn của cậu ấy.
Đường Diễn: "...”
Cậu đành cắn răng nói tiếp: "Hôm nay, hôm nay học viện cho nghỉ nửa ngày, bọn họ muốn đến nhà chúng ta ăn cơm ah.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu công chúa đúng lúc chen lời, níu lấy vạt áo Đường mẫu đứng sau lưng nàng, giọng sữa sôi nổi: "Ăn cơm!”
Kết quả của câu chuyện chính là Đường mẫu cười tươi không khép miệng được, dẫn theo một hàng chiếc đuôi nhỏ về nhà, còn dự định ra chợ mua thêm ít món ngon về.
Nàng vốn là người hiền lành chất phác, cả đời chỉ xoay quanh trượng phu và nhi tử, nay thấy đứa nhi tử trước nay độc lai độc vãng không chỉ mang theo Tiểu Lê Tử mà còn rước thêm nhiều đồng học về nhà,
Nàng thực sự vui mừng khôn xiết, tuy không phải người thích kết giao nịnh bợ nhưng cũng mong con mình có thể kết bạn với vài vị đồng môn, không nói đâu xa, cùng nhau bàn luận kinh sách đã là điều đáng quý.
Bọn nhỏ vui vẻ đi theo, mà cha nương ở Thái Học bên này thì lo sốt vó.
Khi được hộ vệ báo lại rằng tiểu công tử nhà mình đã theo đồng học về nhà, Tiết gia và Triệu gia phản ứng kỳ lạ như một, đều cười lạnh: "Cứ để nó đi, cho nó vui vẻ nửa ngày, tối nay về nhà lại cho nó một trận ra trò!”
Kỳ Dương thì thản nhiên hơn, dù sao cậu cũng chỉ có Thất Ngôn, trước lúc đi còn cố ý nhắn lại rằng tối nay sẽ về muộn rồi xoay người bỏ mặc Thất Ngôn đang ngơ ngác.
Còn về nhà Tiểu công chúa, Phó Ứng Tuyệt háo hức muốn được chiêm ngưỡng phong thái hùng hổ của ái nữ mình, hiếm khi thay thường phục ra cung nhưng đợi mãi chẳng thấy bóng dáng đâu.
Đang lúc hắn sắp mất kiên nhẫn, ám vệ bên cạnh tiểu công chúa xuất hiện báo rằng bé không dám về nhà nên đã chạy theo người khác mất rồi.
Phó Ứng Tuyệt lập tức bật cười giận dữ: "Tô Triển, ngươi nói xem, trẫm khi nào từng động tay động chân với nó, thế mà mới đánh nhau một trận đã dám bỏ nhà đi.”
Tô Triển bất đắc dĩ: "Bệ hạ...”
Dù có nghĩ nát óc cũng không đoán ra tiểu chủ tử lại làm ra trò này, quả nhiên vẫn là tính tình trẻ con.
“Vừa hay, đợi nó no nê rồi trẫm sẽ đến dọa nó một phen.”
Hoàng đế bệ hạ thật đúng là, đối với ái nữ khi thì sủng ái, khi lại khiến người ta thấp thỏm lo âu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro