Ngoan Nào, Sư Đ...
2024-10-28 17:07:03
Chiếc linh thuyền dưới ánh trăng bay về phía đông, tốc độ cực nhanh, cảnh vật ở hai bên đều trở nên mơ hồ, tiếng gió xé cực lớn, nhưng lại như bị một tấm màng vô hình chặn lại, linh thuyền vẫn vô cùng vững vàng, được một luồng linh khí cực lớn bao phủ lấy, rất thích hợp với việc tu luyện.
Mộc Lăng Bắc được quyền điều khiển linh thuyền nên nàng rất tò mò, dựa vào ý niệm của mình để điều khiển con thuyền bay sang trái rồi sang phải, tăng tốc độ lên mức cao nhất, để lại một đường trắng quanh co trên bầu trời, nhưng đích đến không hề thay đổi, chính là hướng đi về phía Thính Phong cốc.
Lông mày nàng dần dần nhíu lại với nhau.
Quả nhiên, Bạch trưởng lão nhìn bề ngoài có vẻ tốt bụng, nhưng thực chất lại là một lão cáo già, sẽ không phí tâm mà cho nàng một món hời như vậy.
Linh thuyền né sang trái né sang phải, Kim Tả Ngạn đứng không vững cũng ngã nghiêng theo, cái ót sau đầu đụng phải lan can thuyền, gây ra một vết sưng đỏ lớn, hắn ta đang định chửi ầm lên, thì bị ánh mắt như hình viên đạn của Mộc Lăng Bắc chặn đứng lại, tức giận mà không thể nói gì.
Suy cho cùng thì trên người hắn vẫn đang còn cổ trùng của nàng, hiện tại nàng có thể mặc nhiên mà khống chế sinh tử của hắn, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt!
Trong một khoảnh khắc hiếm hoi, Kim Tả Ngạn không dấu vết mà di chuyển cơ thể tránh xa nàng.
Linh thuyền rung chuyển mạnh đến nỗi cơ thể Kỷ Vân Diễm đều căng lên, hắn ta cố hết sức giữ thăng bằng, bước đến gần nàng, nhìn đôi lông mày thanh tú của nàng đang nhíu chặt lại, có vẻ như nàng đang biến chiếc linh thuyền thành đồ chơi của riêng mình.
Hắn ta đột nhiên không muốn hỏi nàng làm cách nào để khống chế Kim Tả Ngạn nữa. Ban đầu cứ cho rằng nàng muốn hắn ra tay giúp đỡ, nhưng kết quả nàng chỉ nói dăm ba câu liền đuổi hết đám người đi.
“Muốn học trận pháp?” Đứng sóng vai với nàng một lúc, hắn ta mới nhàn nhạt hỏi.
Lúc này Mộc Lăng Bắc chơi đùa với linh thuyền đã chán, tùy ý để linh thuyền vững vàng đi về phía trước, sau khi nghe thấy lời này, nàng quay đầu nhìn hắn, mắt hạnh mở to tràn đầy vẻ khó hiểu.
Nàng cho rằng hắn sẽ hỏi mấy chuyện liên quan đến cổ trùng chẳng hạn.
“Ngươi muốn hoàn toàn khống chế chiếc linh thuyền này, cũng không phải là không thể.” Kỷ Vân Diễm giơ tay lên, ngón tay dài trắng nõn của hắn lúc bấm tay niệm chú thực sự rất đẹp mắt, trên đầu ngón tay còn có một tầng khí màu trắng như sương mù đọng lại.
Mộc Lăng Bắc được quyền điều khiển linh thuyền nên nàng rất tò mò, dựa vào ý niệm của mình để điều khiển con thuyền bay sang trái rồi sang phải, tăng tốc độ lên mức cao nhất, để lại một đường trắng quanh co trên bầu trời, nhưng đích đến không hề thay đổi, chính là hướng đi về phía Thính Phong cốc.
Lông mày nàng dần dần nhíu lại với nhau.
Quả nhiên, Bạch trưởng lão nhìn bề ngoài có vẻ tốt bụng, nhưng thực chất lại là một lão cáo già, sẽ không phí tâm mà cho nàng một món hời như vậy.
Linh thuyền né sang trái né sang phải, Kim Tả Ngạn đứng không vững cũng ngã nghiêng theo, cái ót sau đầu đụng phải lan can thuyền, gây ra một vết sưng đỏ lớn, hắn ta đang định chửi ầm lên, thì bị ánh mắt như hình viên đạn của Mộc Lăng Bắc chặn đứng lại, tức giận mà không thể nói gì.
Suy cho cùng thì trên người hắn vẫn đang còn cổ trùng của nàng, hiện tại nàng có thể mặc nhiên mà khống chế sinh tử của hắn, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt!
Trong một khoảnh khắc hiếm hoi, Kim Tả Ngạn không dấu vết mà di chuyển cơ thể tránh xa nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh thuyền rung chuyển mạnh đến nỗi cơ thể Kỷ Vân Diễm đều căng lên, hắn ta cố hết sức giữ thăng bằng, bước đến gần nàng, nhìn đôi lông mày thanh tú của nàng đang nhíu chặt lại, có vẻ như nàng đang biến chiếc linh thuyền thành đồ chơi của riêng mình.
Hắn ta đột nhiên không muốn hỏi nàng làm cách nào để khống chế Kim Tả Ngạn nữa. Ban đầu cứ cho rằng nàng muốn hắn ra tay giúp đỡ, nhưng kết quả nàng chỉ nói dăm ba câu liền đuổi hết đám người đi.
“Muốn học trận pháp?” Đứng sóng vai với nàng một lúc, hắn ta mới nhàn nhạt hỏi.
Lúc này Mộc Lăng Bắc chơi đùa với linh thuyền đã chán, tùy ý để linh thuyền vững vàng đi về phía trước, sau khi nghe thấy lời này, nàng quay đầu nhìn hắn, mắt hạnh mở to tràn đầy vẻ khó hiểu.
Nàng cho rằng hắn sẽ hỏi mấy chuyện liên quan đến cổ trùng chẳng hạn.
“Ngươi muốn hoàn toàn khống chế chiếc linh thuyền này, cũng không phải là không thể.” Kỷ Vân Diễm giơ tay lên, ngón tay dài trắng nõn của hắn lúc bấm tay niệm chú thực sự rất đẹp mắt, trên đầu ngón tay còn có một tầng khí màu trắng như sương mù đọng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro