Ngoan Nào, Sư Đ...
2024-10-28 17:07:03
Mộc Lăng Bắc lập tức cảm thấy linh thuyền dường như đã thoát khỏi sự kiểm soát nào đó, chuyển hướng bay về phía khác, không hề giống như lúc nãy, dù nàng có điều khiển sang trái sang phải như thế nào thì nó cũng sẽ quay về hướng đi ban đầu.
Đôi mắt nàng sáng long lanh nhìn Kỷ Vân Diễm, trong mắt toàn là sự ngưỡng mộ.
Kỷ Vân Diễm nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, ngượng ngùng sờ sờ mũi, khống chế linh thuyền cũng chỉ là chuyện dễ dàng trong lòng bàn tay mà thôi, bất kỳ tu sĩ nào trong Phân Thần kỳ đều có thể dễ dàng xóa bỏ cấm chế trên pháp khí của những người có tu vi yếu kém hơn.
Kim Tả Ngạn ở một bên rầm rì, chung quy thì hắn ta cũng xuất thân từ một tu tiên thế gia nổi danh, có thể nhìn thấu mấy món bảo vật này, lúc này hắn ta cũng đã nhìn ra tên tuỳ tùng Kim Tiểu Thất này của mình có lẽ đã không còn là Kim Tiểu Thất lúc trước nữa, hắn ta vậy mà giải được cấm chế trên linh thuyền.
Kim Tả Ngạn lại không chút dấu vết mà xê dịch thân thể bụ bẫm của mình cách xa hai người bọn họ một chút, thầm cầu nguyện trong lòng sẽ có người đến cứu hắn.
Phía đông càng ngày càng sáng, trời sắp sáng rồi, vài tia sáng chiếu qua tầng sương mù bao phủ núi non, phía dưới linh thuyền là một tông môn.
Tông môn không lớn nhưng có một số cung điện lộng lẫy sừng sững dưới ánh nắng ban mai. Đây là một tông môn nhỏ thuộc Kim gia, trước cổng có treo một lá cờ màu vàng rất lớn tượng trưng cho Kim gia.
Các đệ tử Kim gia trên linh thuyền nhìn thấy cảnh này đều sáng mắt lên, há hốc miệng kêu lên "Cứu mạng", Kim Tả Ngạn cũng sốc lại tinh thần, đứng lên, nhoài người ra ngoài lan can của linh thuyền rồi hét lớn.
Kỷ Vân Diễm nhàn nhạt nhướng mày, trên mặt mang theo một nụ cười châm chọc.
Nháy mắt có một nam một nữ, hai vị kiếm tu ngự kiếm xông thẳng tới, hùng hổ chặn linh thuyền lại, tu vi của bọn họ đang ở đỉnh Nguyên Anh Kỳ, áo choàng màu trắng của hai người bọn họ bị gió trời thổi bay phấp phới.
“Dừng lại!” Nam kiếm tu hét lớn một tiếng, âm thanh to lớn vang dội, nhưng trông hắn ta lại có vẻ văn nhã tuấn tú, khí chất lạnh lùng.
Hắn ta liếc nhìn những người trên linh thuyền bằng ánh mắt lạnh lùng, không hề khách khí nói chuyện với Kim Tả Ngạn, nhưng trên mặt của nữ kiếm tu lộ ra vẻ khinh thường, cũng không biết đối với Kim Tả Ngạn hay là đối với Kim gia.
Đôi mắt nàng sáng long lanh nhìn Kỷ Vân Diễm, trong mắt toàn là sự ngưỡng mộ.
Kỷ Vân Diễm nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, ngượng ngùng sờ sờ mũi, khống chế linh thuyền cũng chỉ là chuyện dễ dàng trong lòng bàn tay mà thôi, bất kỳ tu sĩ nào trong Phân Thần kỳ đều có thể dễ dàng xóa bỏ cấm chế trên pháp khí của những người có tu vi yếu kém hơn.
Kim Tả Ngạn ở một bên rầm rì, chung quy thì hắn ta cũng xuất thân từ một tu tiên thế gia nổi danh, có thể nhìn thấu mấy món bảo vật này, lúc này hắn ta cũng đã nhìn ra tên tuỳ tùng Kim Tiểu Thất này của mình có lẽ đã không còn là Kim Tiểu Thất lúc trước nữa, hắn ta vậy mà giải được cấm chế trên linh thuyền.
Kim Tả Ngạn lại không chút dấu vết mà xê dịch thân thể bụ bẫm của mình cách xa hai người bọn họ một chút, thầm cầu nguyện trong lòng sẽ có người đến cứu hắn.
Phía đông càng ngày càng sáng, trời sắp sáng rồi, vài tia sáng chiếu qua tầng sương mù bao phủ núi non, phía dưới linh thuyền là một tông môn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tông môn không lớn nhưng có một số cung điện lộng lẫy sừng sững dưới ánh nắng ban mai. Đây là một tông môn nhỏ thuộc Kim gia, trước cổng có treo một lá cờ màu vàng rất lớn tượng trưng cho Kim gia.
Các đệ tử Kim gia trên linh thuyền nhìn thấy cảnh này đều sáng mắt lên, há hốc miệng kêu lên "Cứu mạng", Kim Tả Ngạn cũng sốc lại tinh thần, đứng lên, nhoài người ra ngoài lan can của linh thuyền rồi hét lớn.
Kỷ Vân Diễm nhàn nhạt nhướng mày, trên mặt mang theo một nụ cười châm chọc.
Nháy mắt có một nam một nữ, hai vị kiếm tu ngự kiếm xông thẳng tới, hùng hổ chặn linh thuyền lại, tu vi của bọn họ đang ở đỉnh Nguyên Anh Kỳ, áo choàng màu trắng của hai người bọn họ bị gió trời thổi bay phấp phới.
“Dừng lại!” Nam kiếm tu hét lớn một tiếng, âm thanh to lớn vang dội, nhưng trông hắn ta lại có vẻ văn nhã tuấn tú, khí chất lạnh lùng.
Hắn ta liếc nhìn những người trên linh thuyền bằng ánh mắt lạnh lùng, không hề khách khí nói chuyện với Kim Tả Ngạn, nhưng trên mặt của nữ kiếm tu lộ ra vẻ khinh thường, cũng không biết đối với Kim Tả Ngạn hay là đối với Kim gia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro