Tuyệt Thế Oan C...
2024-10-28 17:07:03
“Rắn ở đâu?” Kỷ Vân Diễm lắc mình né đi, từ khóe mắt thấy một bóng đen vụt qua, đã đi lên núi rồi, không khỏi đau đầu một trận.
Chỉ có bao nhiêu đây người mà tôn thượng cũng có thể làm ra hiệu quả gà bay chó sủa như này, thật sự là giống như đúc với lúc ở trên đảo.
Kỷ Vân Diễm đang nghĩ một cách hoàn hảo để giải quyết khốn cảnh trước mắt này, kết quả cách vẫn chưa nghĩ ra được, thì đã thấy Mộc Lăng Bắc nhanh nhẹn vươn tay ra, tóm lấy tiểu hắc xà, xoay cái đuôi rắn, điên cuồng vung cánh tay, lại còn thị phạm cho Doãn Tịch Lạc.
“Sư tỷ, tỷ nhìn đi, chính là như vậy, nắm bảy tấc chỗ thân nó, dùng lực xoay mười mấy vòng là nó ngất đi liền.”
Tiểu hắc xà mềm nhũn treo trên cánh tay nàng.
Kỷ Vân Diễm: “...”
Dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất ghê gớm.
“Sư muội thật là lợi hại!” Trong mắt Doãn Tịch Lạc tràn đầy sự sùng bái.
Mộc Lăng Bắc mặt mày hớn hở vươn cánh tay ra trước: “Sư tỷ, cho tỷ này!”
“Ta… Ta không cần!” Doãn Tịch Lạc sợ hãi trừng to mắt, lùi về sau mấy bước.
Lần đầu tiên Ứng Lạc Lam bị người ta vung đến ngất đi như vậy, cả người mềm nhũn, chỉ lờ mờ nhìn thấy được sườn mặt của một cô gái đang cười híp mắt.
Nụ cười ấy vừa đắc ý lại vừa tùy tiện, hắn ngay lập tức đã ghi nhớ được. Sau khi nhớ được thì triệt để lâm vào hôn mê.
Lúc này, sơn cốc được bao phủ trong bạo quang bảy sắc đột nhiên nổi gió lớn, chim thú lao ra từ mọi ngóc ngách, đồng loạt xông về cùng một nơi, linh thực đầy trên mặt đất bị giẫm đạp đến nỗi không thể nhận ra.
Kỷ Vân Diễm cách đó gần nhất, chỉ kịp vứt lại một màn chắn bảo vệ bằng linh khí cho cây cỏ nhỏ mà tiểu hắc xà cuộn vào lúc trước, liền bị một con hươu vô cùng lớn đụng bay đi.
“Lẽ nào thần thảo ở nơi đó?” Doãn Tịch Lạc và Mộc Lăng Bắc nhìn nhau: “Sư phụ nói, thần thảo vô cùng bình thường, lẫn vào trong đám cỏ bình thường, người thường tuyệt đối không thể tìm được.”
“Vậy sao?” Trong lòng Mộc Lăng Bắc chế nhạo, Minh Hồ xem trọng Doãn Tịch Lạc quá ha, chuyện gì cũng nói với nàng ta, còn đối với nguyên chủ thì lạnh nhạt, một năm nói không được hơn ba câu, hoàn toàn là kiểu nuôi thả.
Kim Tả Ngạn vừa mừng vừa lo hỏi: “Bây giờ phải làm sao?”
Không biết tại sao, lúc nãy vẫn không có nhiều chim thú đến vậy, mặc dù chỉ là chim thú bình thường, nhưng số lượng quá nhiều, ai biết được có còn con rắn nào khác nữa hay không chứ!
Chỉ có bao nhiêu đây người mà tôn thượng cũng có thể làm ra hiệu quả gà bay chó sủa như này, thật sự là giống như đúc với lúc ở trên đảo.
Kỷ Vân Diễm đang nghĩ một cách hoàn hảo để giải quyết khốn cảnh trước mắt này, kết quả cách vẫn chưa nghĩ ra được, thì đã thấy Mộc Lăng Bắc nhanh nhẹn vươn tay ra, tóm lấy tiểu hắc xà, xoay cái đuôi rắn, điên cuồng vung cánh tay, lại còn thị phạm cho Doãn Tịch Lạc.
“Sư tỷ, tỷ nhìn đi, chính là như vậy, nắm bảy tấc chỗ thân nó, dùng lực xoay mười mấy vòng là nó ngất đi liền.”
Tiểu hắc xà mềm nhũn treo trên cánh tay nàng.
Kỷ Vân Diễm: “...”
Dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất ghê gớm.
“Sư muội thật là lợi hại!” Trong mắt Doãn Tịch Lạc tràn đầy sự sùng bái.
Mộc Lăng Bắc mặt mày hớn hở vươn cánh tay ra trước: “Sư tỷ, cho tỷ này!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta… Ta không cần!” Doãn Tịch Lạc sợ hãi trừng to mắt, lùi về sau mấy bước.
Lần đầu tiên Ứng Lạc Lam bị người ta vung đến ngất đi như vậy, cả người mềm nhũn, chỉ lờ mờ nhìn thấy được sườn mặt của một cô gái đang cười híp mắt.
Nụ cười ấy vừa đắc ý lại vừa tùy tiện, hắn ngay lập tức đã ghi nhớ được. Sau khi nhớ được thì triệt để lâm vào hôn mê.
Lúc này, sơn cốc được bao phủ trong bạo quang bảy sắc đột nhiên nổi gió lớn, chim thú lao ra từ mọi ngóc ngách, đồng loạt xông về cùng một nơi, linh thực đầy trên mặt đất bị giẫm đạp đến nỗi không thể nhận ra.
Kỷ Vân Diễm cách đó gần nhất, chỉ kịp vứt lại một màn chắn bảo vệ bằng linh khí cho cây cỏ nhỏ mà tiểu hắc xà cuộn vào lúc trước, liền bị một con hươu vô cùng lớn đụng bay đi.
“Lẽ nào thần thảo ở nơi đó?” Doãn Tịch Lạc và Mộc Lăng Bắc nhìn nhau: “Sư phụ nói, thần thảo vô cùng bình thường, lẫn vào trong đám cỏ bình thường, người thường tuyệt đối không thể tìm được.”
“Vậy sao?” Trong lòng Mộc Lăng Bắc chế nhạo, Minh Hồ xem trọng Doãn Tịch Lạc quá ha, chuyện gì cũng nói với nàng ta, còn đối với nguyên chủ thì lạnh nhạt, một năm nói không được hơn ba câu, hoàn toàn là kiểu nuôi thả.
Kim Tả Ngạn vừa mừng vừa lo hỏi: “Bây giờ phải làm sao?”
Không biết tại sao, lúc nãy vẫn không có nhiều chim thú đến vậy, mặc dù chỉ là chim thú bình thường, nhưng số lượng quá nhiều, ai biết được có còn con rắn nào khác nữa hay không chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro