Tuyệt Thế Oan C...
2024-10-28 17:07:03
Mắt Mộc Lăng Bắc sáng lên, có được thần thảo thì vấn đề linh mạch trên người nàng liền có thể được giải quyết, không những có thể sống lâu hơn, mà còn có thể tu luyện, nhất định phải lấy được thần thảo!
Nàng nhanh tay lẹ chân vừa chạy xuống chân núi, vừa nhét tiểu hắc xà vào trong túi trữ đồ, cũng may túi trữ đồ của nguyên chủ có phẩm cấp rất cao, có thể chứa được những động vật sống nhỏ, linh thực linh thú gì gì đó.
Lúc này nàng cũng không quan tâm đến nữ chính hay nữ không chính gì nữa, chạy vèo một cái nhanh như chóp.
Lúc Doãn Tịch Lạc và Kim Tả Ngạn lấy lại tinh thần thì đã muộn rồi, bị nàng bỏ lại rất xa ở phía sau. Nàng ta vội vã ngự kiếm qua đó, kết quả chim thú lại quá nhiều, căn bản không có chỗ để đáp xuống, vẫn còn ở trên không trung thì đã bị mấy con chim mỏ nhọn kỳ quái dọa đến nỗi kêu lên một tiếng, hô hấp dồn dập, thân mình loạng choạng rơi từ trên cao xuống.
“Lạc tỷ tỷ!” Kim Tả Ngạn hoảng sợ la to, xông qua đó muốn đón lấy nàng ta.
Mộc Lăng Bắc đã chạy đến bên cạnh thần thảo, chim thú đều tránh xa, nàng đỡ Kỷ Vân Diễm bị đụng ngã lên, phát hiện thấy một cây cỏ nhỏ được màn chắn linh khí bảo vệ vô cùng tốt.
“Ca ca!”
“Hái đi.” Kỷ Vân Diễm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng vì chạy mà ửng hồng lên, lại nhớ đến hành động dũng cảm vừa rồi của nàng: “Nhân lúc này.”
Mặc dù thần thảo vẫn chưa nở hoa, nhưng đợi đến lúc ma tôn tỉnh lại thì sẽ không giành được nó nữa.
“Ca ca thật là tốt!” Mộc Lăng Bắc chớp chớp đôi mắt to cảm kích nhìn hắn ta.
Quả nhiên mắt nhìn người của nàng không sai.
“Mau lên!” Kỷ Vân Diễm thấp giọng ho khụ khụ: “Muội muốn có được thần thảo, lúc này chính là thời cơ tốt nhất. Mặc dù hiệu quả sẽ giảm đi, nhưng để cho muội sống được trăm năm thì không thành vấn đề.”
Nếu không có thần thảo này, Mộc Lăng Bắc sống được nhiều nhất cũng chưa đến nửa năm.
Mộc Lăng Bắc biết rằng đây là cơ hội tốt nhất, nếu đợi thêm một lát nữa khi nữ chính tới, nàng sẽ phải tranh giành với nữ chính, hiện giờ thần thảo vẫn là vật vô chủ.
Cạnh tranh với con gái của Thiên đạo, nàng e rằng mình khó có thể thắng nổi.
Mộc Lăng Bắc không nói nhiều, nàng lập tức lấy ra một chiếc xẻng nhỏ chuyên dùng để đào linh thực, cẩn thận đào rễ của thần thảo, còn lấy ra một chiếc hộp ngọc trắng, dự định đào xong sẽ bỏ vào hộp, để sau này dùng luyện đan.
Nàng nhanh tay lẹ chân vừa chạy xuống chân núi, vừa nhét tiểu hắc xà vào trong túi trữ đồ, cũng may túi trữ đồ của nguyên chủ có phẩm cấp rất cao, có thể chứa được những động vật sống nhỏ, linh thực linh thú gì gì đó.
Lúc này nàng cũng không quan tâm đến nữ chính hay nữ không chính gì nữa, chạy vèo một cái nhanh như chóp.
Lúc Doãn Tịch Lạc và Kim Tả Ngạn lấy lại tinh thần thì đã muộn rồi, bị nàng bỏ lại rất xa ở phía sau. Nàng ta vội vã ngự kiếm qua đó, kết quả chim thú lại quá nhiều, căn bản không có chỗ để đáp xuống, vẫn còn ở trên không trung thì đã bị mấy con chim mỏ nhọn kỳ quái dọa đến nỗi kêu lên một tiếng, hô hấp dồn dập, thân mình loạng choạng rơi từ trên cao xuống.
“Lạc tỷ tỷ!” Kim Tả Ngạn hoảng sợ la to, xông qua đó muốn đón lấy nàng ta.
Mộc Lăng Bắc đã chạy đến bên cạnh thần thảo, chim thú đều tránh xa, nàng đỡ Kỷ Vân Diễm bị đụng ngã lên, phát hiện thấy một cây cỏ nhỏ được màn chắn linh khí bảo vệ vô cùng tốt.
“Ca ca!”
“Hái đi.” Kỷ Vân Diễm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng vì chạy mà ửng hồng lên, lại nhớ đến hành động dũng cảm vừa rồi của nàng: “Nhân lúc này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù thần thảo vẫn chưa nở hoa, nhưng đợi đến lúc ma tôn tỉnh lại thì sẽ không giành được nó nữa.
“Ca ca thật là tốt!” Mộc Lăng Bắc chớp chớp đôi mắt to cảm kích nhìn hắn ta.
Quả nhiên mắt nhìn người của nàng không sai.
“Mau lên!” Kỷ Vân Diễm thấp giọng ho khụ khụ: “Muội muốn có được thần thảo, lúc này chính là thời cơ tốt nhất. Mặc dù hiệu quả sẽ giảm đi, nhưng để cho muội sống được trăm năm thì không thành vấn đề.”
Nếu không có thần thảo này, Mộc Lăng Bắc sống được nhiều nhất cũng chưa đến nửa năm.
Mộc Lăng Bắc biết rằng đây là cơ hội tốt nhất, nếu đợi thêm một lát nữa khi nữ chính tới, nàng sẽ phải tranh giành với nữ chính, hiện giờ thần thảo vẫn là vật vô chủ.
Cạnh tranh với con gái của Thiên đạo, nàng e rằng mình khó có thể thắng nổi.
Mộc Lăng Bắc không nói nhiều, nàng lập tức lấy ra một chiếc xẻng nhỏ chuyên dùng để đào linh thực, cẩn thận đào rễ của thần thảo, còn lấy ra một chiếc hộp ngọc trắng, dự định đào xong sẽ bỏ vào hộp, để sau này dùng luyện đan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro