Chương 16
2024-11-03 20:47:38
Tô Trình Hổ vừa uống hai cốc rượu, đầu óc vẫn còn có hơi mơ hồ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nghe thấy một từ nào đó, trái tim vô thức run lên, run rẩy hỏi lại: "Vừa rồi mày nói anh ta họ gì?"
Tô Nhu Nhu không hiểu, ngoan ngoãn lặp lại: "Chú Hoắc ạ.”
"Hự!" Tô Trình Hổ sợ đến mức chân tay bủn rủn, suýt cắn phải lưỡi mình, đầu óc choáng váng nhớ lại chuyện xảy ra cách đây vài năm.
Nhiều năm trước, cả thôn Tô Gia đều khen ngợi phong thủy tốt của nhà họ Tô. Bởi vì từ ổ gà nhà họ Tô đã bay ra một con phượng hoàng vàng, chị gái Tô Uyển thi đậu đại học, trở thành sinh viên duy nhất trong thôn.
Nhà họ Tô đã từng rất vẻ vang, nhưng người em trai Tô Trình Hổ lại là loại người không biết xấu hổ, không có tiền đồ, ỷ vào việc chị gái ở thành phố làm việc, thường xuyên gọi điện thoại kêu chị gái gửi tiền về nhà, từ đó ngày nào cũng chơi bời lêu lổng, cầm tiền của chị gái làm xằng làm bậy.
Số tiền Tô Uyển gửi cho em trai đủ để gia đình ba người của anh ta sống sung túc cả đời. Nhưng Tô Trình Hổ không biết cố gắng, suốt ngày ăn chơi phung phí bên ngoài, quen biết vài người bạn xấu, chưa đầy hai năm đã nghiện cờ bạc, nướng sạch gia sản, chủ nợ ngày ngày đến đòi tiền, khiến họ ở trong thôn không ngẩng mặt lên được.
Vài năm sau, người chị gái vốn có công việc ổn định ở thành phố lớn, hàng tháng đều đặn gửi tiền về nhà, lại bất ngờ từ bỏ công việc, bụng mang dạ chửa trở về quê, khiến Tô Trình Hổ càng thêm tức giận và mất mặt, cả gia đình bị người trong thôn chỉ trỏ, nói không ra gì.
Gã nhớ rõ, trước khi chết, chị gái đã nắm tay gã nói rằng cha của Nhu Nhu họ Hoắc.
Nhưng gã căn bản không để tâm.
Họ Hoắc thì thế nào?
Người ở phương trời nào cũng không biết.
Gánh nặng như nó, rơi vào nhà họ Tô bọn họ, để họ nuôi dưỡng thì phải mang họ Tô.
Ai mà ngờ được, hôm nay lại thực sự có một người đàn ông họ Hoắc đi theo Tô Nhu Nhu về nhà chứ?!
Tô Trình Hổ run rẩy trong lòng, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Hoắc Lê Thành, nhìn bộ âu phục sang trọng quý phái của hắn, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Người họ Hoắc này, chẳng lẽ thật sự là cha ruột của Tô Nhu Nhu?
Tô Trình Hổ liếc mắt một cái đã biết Hoắc Lê Thành là một nhân vật lớn mà gã không thể trêu vào.
Nếu để hắn biết được những ngày tháng khổ sở mà con gái Tô Nhu Nhu phải trải qua ở nhà họ Tô trong những năm qua, chẳng phải sẽ lột da cả nhà bọn họ sao?
Sắc mặt Tô Trình Hổ biến đổi, đen như mực.
Thấy gã từ trong nhà đi ra, Tô Tiểu Hổ lập tức có chỗ dựa, thêm mắm dặm muối hét lên: "Cha, con nhóc con Tô Nhu Nhu này không biết từ đâu dẫn về một tên đàn ông chó chết, lại dám đến nhà chúng ta làm loạn!"
"Cha, roi của cha đâu rồi, lấy ra cho chúng nó một chút giáo huấn!”
Tô Nhu Nhu không hiểu, ngoan ngoãn lặp lại: "Chú Hoắc ạ.”
"Hự!" Tô Trình Hổ sợ đến mức chân tay bủn rủn, suýt cắn phải lưỡi mình, đầu óc choáng váng nhớ lại chuyện xảy ra cách đây vài năm.
Nhiều năm trước, cả thôn Tô Gia đều khen ngợi phong thủy tốt của nhà họ Tô. Bởi vì từ ổ gà nhà họ Tô đã bay ra một con phượng hoàng vàng, chị gái Tô Uyển thi đậu đại học, trở thành sinh viên duy nhất trong thôn.
Nhà họ Tô đã từng rất vẻ vang, nhưng người em trai Tô Trình Hổ lại là loại người không biết xấu hổ, không có tiền đồ, ỷ vào việc chị gái ở thành phố làm việc, thường xuyên gọi điện thoại kêu chị gái gửi tiền về nhà, từ đó ngày nào cũng chơi bời lêu lổng, cầm tiền của chị gái làm xằng làm bậy.
Số tiền Tô Uyển gửi cho em trai đủ để gia đình ba người của anh ta sống sung túc cả đời. Nhưng Tô Trình Hổ không biết cố gắng, suốt ngày ăn chơi phung phí bên ngoài, quen biết vài người bạn xấu, chưa đầy hai năm đã nghiện cờ bạc, nướng sạch gia sản, chủ nợ ngày ngày đến đòi tiền, khiến họ ở trong thôn không ngẩng mặt lên được.
Vài năm sau, người chị gái vốn có công việc ổn định ở thành phố lớn, hàng tháng đều đặn gửi tiền về nhà, lại bất ngờ từ bỏ công việc, bụng mang dạ chửa trở về quê, khiến Tô Trình Hổ càng thêm tức giận và mất mặt, cả gia đình bị người trong thôn chỉ trỏ, nói không ra gì.
Gã nhớ rõ, trước khi chết, chị gái đã nắm tay gã nói rằng cha của Nhu Nhu họ Hoắc.
Nhưng gã căn bản không để tâm.
Họ Hoắc thì thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người ở phương trời nào cũng không biết.
Gánh nặng như nó, rơi vào nhà họ Tô bọn họ, để họ nuôi dưỡng thì phải mang họ Tô.
Ai mà ngờ được, hôm nay lại thực sự có một người đàn ông họ Hoắc đi theo Tô Nhu Nhu về nhà chứ?!
Tô Trình Hổ run rẩy trong lòng, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Hoắc Lê Thành, nhìn bộ âu phục sang trọng quý phái của hắn, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Người họ Hoắc này, chẳng lẽ thật sự là cha ruột của Tô Nhu Nhu?
Tô Trình Hổ liếc mắt một cái đã biết Hoắc Lê Thành là một nhân vật lớn mà gã không thể trêu vào.
Nếu để hắn biết được những ngày tháng khổ sở mà con gái Tô Nhu Nhu phải trải qua ở nhà họ Tô trong những năm qua, chẳng phải sẽ lột da cả nhà bọn họ sao?
Sắc mặt Tô Trình Hổ biến đổi, đen như mực.
Thấy gã từ trong nhà đi ra, Tô Tiểu Hổ lập tức có chỗ dựa, thêm mắm dặm muối hét lên: "Cha, con nhóc con Tô Nhu Nhu này không biết từ đâu dẫn về một tên đàn ông chó chết, lại dám đến nhà chúng ta làm loạn!"
"Cha, roi của cha đâu rồi, lấy ra cho chúng nó một chút giáo huấn!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro