Chương 17
2024-11-03 20:47:38
Gã cố gắng tỏ ra bình tĩnh, gượng gạo chất vấn: "Các người đến có việc gì?"
Hoắc Lê Thành vén những lọn tóc lòa xòa trên cổ trắng nõn của Tô Nhu Nhu, những vết roi tím đen hiện rõ mồn một.
Hắn lạnh lùng cụp mắt, mang theo áp lực mạnh mẽ liếc nhìn gã, chỉ một ánh mắt đã khiến Tô Trình Hổ lạnh sống lưng, ớn lạnh đến tận đỉnh đầu: "Những vết thương trên người Tô Nhu Nhu, là do anh đánh?"
"Không— không, không phải!" Tô Trình Hổ giật mình tỉnh giấc từ cơn say mụ mị, vội vàng thề thốt phủ nhận, nói dối trắng trợn, đổ hết trách nhiệm lên người Tô Nhu Nhu.
"Là do con bé tự ngã, một đứa trẻ lớn như vậy té ngã là chuyện bình thường, liên quan gì đến tôi?"
Tô Nhu Nhu nghe mà thấy vậy rất tủi thân, giọng nói ngọt ngào nghiêm túc sửa lại: "Cậu nói không đúng, rõ ràng là cậu đánh Nhu Nhu, con đi đường rất cẩn thận mà.”
Tô Trình Hổ tức giận đến nghẹn lời, đây rõ ràng là muốn đẩy gã vào chỗ chết.
Lúc này, Tô Tiểu Hổ đột nhiên quát mắng: "Mày chỉ là một đứa trẻ con, sao lại dám nói dối hả? Người lớn đang nói chuyện, có chỗ cho mày xen vào à? Lễ phép là mày học như vậy đấy à?”
Nghe những lời đó, khuôn mặt tối tăm của Tô Trình Hổ run lên, một cú đánh mạnh mẽ giáng xuống đầu con trai.
Tô Tiểu Hổ bị đánh đau, vẻ mặt không tin quay đầu lại, lập tức khóc lóc kêu cha gọi mẹ, chạy vào nhà tìm mẹ: "Mẹ ơi, cha điên rồi, vậy mà cha lại đánh con?!?!"
Tô Trình Hổ hít một hơi thật sâu, nhớ lại cháu gái gọi người đàn ông kia là chú Hoắc, một tia hy vọng bùng lên trong lòng, không chừng hai người đàn ông họ Hoắc này không có quan hệ gì với nhau.
“Nhu Nhu không nói dối!”
"Tô Nhu Nhu, tao thấy bình thường nhà họ Tô chúng tao đã quá chiều mày, tuổi còn nhỏ không chịu học hành, giống y hệt mẹ mày.” Tô Trình Hổ tức giận, không quan tâm trào phúng.
Vừa dứt lời, bỗng nghe thấy một tiếng quát lạnh lùng, ánh mắt Hoắc Lê Thành trở nên sâu thẳm đáng sợ.
"Đủ rồi!”
Tô Trình Hổ bỗng nhiên im lặng, vừa rồi đầu óc gã mê muội, lỡ lời nhắc đến người chị gái bụng mang dạ chửa về quê sinh con, giờ phút này trong lòng dâng lên một trận sợ hãi.
Sau lưng gã toát mồ hôi lạnh ròng ròng, hận không thể bịt kín cái miệng nói lung tung của mình lại.
Cảnh tượng ồn ào này, muốn cho người dân trong thôn không chú ý cũng khó. Trời tối ăn cơm xong, hàng xóm xung quanh nghe thấy động tĩnh bên nhà họ Tô, đều chạy ra ngoài.
Không ít người dân trong thôn tụ tập ở cổng lớn nhà Tô Trình Hổ xem náo nhiệt, có người tò mò thấy cổng nhà họ Tô ọp ẹp bị vệ sĩ lực lưỡng chặn lại, nhanh nhẹn lấy thang trèo lên tường nhà hai hộ bên cạnh, hớn hở ghé vào trên tường xem.
"Mọi người mau nhìn xem, vị trong sân kia chẳng phải là ông chủ lớn đến thị sát đạo quan hôm nay sao?”
"Đúng đúng đúng, tôi tận mắt nhìn thấy mấy vị lãnh đạo khom lưng uốn gối, nịnh nọt vây quanh anh ta, sao tối nay lại chạy đến nhà họ Tô vậy?"
Hoắc Lê Thành vén những lọn tóc lòa xòa trên cổ trắng nõn của Tô Nhu Nhu, những vết roi tím đen hiện rõ mồn một.
Hắn lạnh lùng cụp mắt, mang theo áp lực mạnh mẽ liếc nhìn gã, chỉ một ánh mắt đã khiến Tô Trình Hổ lạnh sống lưng, ớn lạnh đến tận đỉnh đầu: "Những vết thương trên người Tô Nhu Nhu, là do anh đánh?"
"Không— không, không phải!" Tô Trình Hổ giật mình tỉnh giấc từ cơn say mụ mị, vội vàng thề thốt phủ nhận, nói dối trắng trợn, đổ hết trách nhiệm lên người Tô Nhu Nhu.
"Là do con bé tự ngã, một đứa trẻ lớn như vậy té ngã là chuyện bình thường, liên quan gì đến tôi?"
Tô Nhu Nhu nghe mà thấy vậy rất tủi thân, giọng nói ngọt ngào nghiêm túc sửa lại: "Cậu nói không đúng, rõ ràng là cậu đánh Nhu Nhu, con đi đường rất cẩn thận mà.”
Tô Trình Hổ tức giận đến nghẹn lời, đây rõ ràng là muốn đẩy gã vào chỗ chết.
Lúc này, Tô Tiểu Hổ đột nhiên quát mắng: "Mày chỉ là một đứa trẻ con, sao lại dám nói dối hả? Người lớn đang nói chuyện, có chỗ cho mày xen vào à? Lễ phép là mày học như vậy đấy à?”
Nghe những lời đó, khuôn mặt tối tăm của Tô Trình Hổ run lên, một cú đánh mạnh mẽ giáng xuống đầu con trai.
Tô Tiểu Hổ bị đánh đau, vẻ mặt không tin quay đầu lại, lập tức khóc lóc kêu cha gọi mẹ, chạy vào nhà tìm mẹ: "Mẹ ơi, cha điên rồi, vậy mà cha lại đánh con?!?!"
Tô Trình Hổ hít một hơi thật sâu, nhớ lại cháu gái gọi người đàn ông kia là chú Hoắc, một tia hy vọng bùng lên trong lòng, không chừng hai người đàn ông họ Hoắc này không có quan hệ gì với nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhu Nhu không nói dối!”
"Tô Nhu Nhu, tao thấy bình thường nhà họ Tô chúng tao đã quá chiều mày, tuổi còn nhỏ không chịu học hành, giống y hệt mẹ mày.” Tô Trình Hổ tức giận, không quan tâm trào phúng.
Vừa dứt lời, bỗng nghe thấy một tiếng quát lạnh lùng, ánh mắt Hoắc Lê Thành trở nên sâu thẳm đáng sợ.
"Đủ rồi!”
Tô Trình Hổ bỗng nhiên im lặng, vừa rồi đầu óc gã mê muội, lỡ lời nhắc đến người chị gái bụng mang dạ chửa về quê sinh con, giờ phút này trong lòng dâng lên một trận sợ hãi.
Sau lưng gã toát mồ hôi lạnh ròng ròng, hận không thể bịt kín cái miệng nói lung tung của mình lại.
Cảnh tượng ồn ào này, muốn cho người dân trong thôn không chú ý cũng khó. Trời tối ăn cơm xong, hàng xóm xung quanh nghe thấy động tĩnh bên nhà họ Tô, đều chạy ra ngoài.
Không ít người dân trong thôn tụ tập ở cổng lớn nhà Tô Trình Hổ xem náo nhiệt, có người tò mò thấy cổng nhà họ Tô ọp ẹp bị vệ sĩ lực lưỡng chặn lại, nhanh nhẹn lấy thang trèo lên tường nhà hai hộ bên cạnh, hớn hở ghé vào trên tường xem.
"Mọi người mau nhìn xem, vị trong sân kia chẳng phải là ông chủ lớn đến thị sát đạo quan hôm nay sao?”
"Đúng đúng đúng, tôi tận mắt nhìn thấy mấy vị lãnh đạo khom lưng uốn gối, nịnh nọt vây quanh anh ta, sao tối nay lại chạy đến nhà họ Tô vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro