Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Iii)
Hắc dạ môn
Jini Ngọc
2024-11-13 00:45:41
Ngày hôm sau, ánh sáng ngày mới bao trọn lấy cả nước, thành phố T với những tầng nhà cao tầng được xây dựng khăng khít nhau, bởi vì giờ này là giờ cao điểm nên đường phố khá là đông đúc. Chiếc xe Lamborghini Huracan màu đỏ mui trần, nhẹ nhàng phóng lên đường, động cơ mềm dịu, tốc độ như hổ báo, đây chính là sở thích của những tay đam mê tốc độ đặc biệt là đối với Đường Hân.
Ngồi ở ghế phụ, Swan khởi động chiếc máy tính của mình, những ngón tay thon dài uyển chuyển với tốc độ nhanh nhẹn trên bàn phím. Trên màn hình, những dòng chữ màu xanh chuyển biến liên tục với những thuật ngữ và kí tự khó hiểu. Bên cạnh những dòng chữ đó là thẻ hình ảnh của một cô gái.
Swan gõ nhẹ ngón tay trên một nút trên bàn phím, nghe một tiếng "cách". Cô gái xinh đẹp mỉm cười, quay đầu nhìn sang người ngồi bên ghế lái.
"Chị, mọi chuyện êm xuôi cả rồi! Cô gái này, sau khi được tra hỏi thì được đưa đến bệnh viện để điều trị. Bác sĩ chuẩn đoán cô ta bị rối loạn tâm lý, thảo nào cô ta không nhớ gì." Swan đều giọng cất tiếng nói.
Câu hỏi về việc tại sao Đường Hân không giết luôn cô gái kia, bởi vì cô ta đã tận mắt chứng kiến cô giết người đã từng nằm trong thắc mắc của Swan. Nhưng Swan đã làm việc lâu với Đường Hân như vậy thì vấn đề này cũng trở nên bình thường. Bởi vì tác phong của Đường Hân luôn luôn làm việc theo đúng nhiệm vụ, người không nằm trong tầm ngắm, nhất định phải bỏ qua. Nhưng nếu, không có chuyện giống như cô gái kia xảy ra thì cảnh sát cũng sẽ chẳng làm gì được cô cả, về lý do tại sao thì chưa một ai biết.
Đường Hân gõ nhẹ ngón trỏ lên vô lăng, khóe môi cũng dần nhếch lên, trên gương chiếu hậu phản chiếu đôi mắt đẹp tựa biển khơi ấy, Đường Hân chậm rãi lên tiếng:"Cũng xem như cô ta biết điều."
"Nhưng chị, cái tên chắn đường chúng ta tối hôm trước, em đã tra ra rồi, anh ta là Trịnh Mặc, hai mươi bốn tuổi, hôm đó anh ta đi theo Bạch Doanh Thần, nhưng còn về cái tên Bạch Doanh Thần này, em không tra ra được anh ta là ai."
Ngay cả Swan - cao thủ máy tính cũng không bó tay, xem ra thế lực của người này không tầm thường.
Đường Hân mở tròn đôi mắt nhưng không mấy bất ngờ, cô nhíu mày nói:"Đó là chủ nhân trước đây của chúng ta. Em mới vào tổ chức nên chưa biết. Anh là nổi tiếng máu lạnh, nắm trong tay địa bàn ở Trung Đông lẫn Đông Nam Á. Nhưng kể từ khi Hắc Dạ Môn tách khỏi Hồng Tam Hội của anh ta thì chị chưa bao giờ nhìn thấy anh ta."
Swan nghe vậy thì mỉm cười, hất cằm về phía Đường Hân, giọng nói cùng ánh mắt mờ ám:"Chị...chị có muốn xem tướng mạo anh ta không? Rất là xuất sắc đấy!"
Đường Hân bật cười một tiếng, lơ đễnh khí chất của người đàn ông đó, hắn ta đẹp tới mức khiến cho Swan phải khen ngợi sao?
"Không hứng thú." Đường Hân ngoảnh đầu nhìn Swan:"Nhưng...lúc nào có thời gian chị sẽ xem."
"Đây không giống phong cách của chị." Swan cười cười. Trước đây, những lần đi làm nhiệm vụ, Swan chắc chắn rằng người chị này của cô đã gặp không ít người có tướng mạo xuất chúng nhưng chị ấy cũng đều ra tay không một chút động tâm, khuôn mặt chị ấy lúc nào cũng luôn giữ thái độ lạnh lùng, cuộc sống không bao giờ hứng thú với đàn ông.
Câu vừa rồi cô chỉ hỏi chơi cho vui thôi, nhưng mà Đường Hân lại trả lời như vậy cũng khiến cho cô bỡ ngỡ vài giây, có điều phải nói tới, người tên Bạch Doanh Thần này, dù có hoàn mỹ tới đâu thì đối với Đường Hân cũng vô sức hút.
Chiếc xe Lamborghini Huracan, lăn bánh trên đường. Căn biệt thự phía Đông của thành phố vô cùng rộng lớn và cao sang. Cánh cửa sắt màu đen cao ngút được thiết kế cổ điển dần mở, chiếc xe màu đỏ điển hình khẽ rẽ vào. Tất cả vệ sĩ ở đó đều đứng nghiêm chỉnh đến khi hai cô gái ấy bước xuống xe thì họ mới đồng loạt cúi chào:"Chị Đường."
Trước cánh cửa chính bước vào căn biệt thự là bóng dáng của một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi đang đứng nhìn hai người con gái mà cười cười.
Khuôn mặt Đường Hân trở nên vui vẻ hẳn, cô bước tới ôm lấy người đàn ông trung niên, nhẹ giọng cất tiếng tôn kính:"Chú Hai!"
Swan cũng đồng thanh gọi.
"Cuối cùng hai con cũng chịu về, có phải đi lâu nên quên luôn lão già này không?" Người đàn ông được gọi là "chú Hai" đó bật cười, ông ta vỗ vỗ lấy lưng Đường Hân, cất giọng vui mừng lẫn buồn bã.
"Chú Hai, sao chú lại nói thế, làm sao con quên chú được?" Đường Hân khẽ nhíu mày, phủ định lại câu hỏi của ông ta.
"Chà! Swan nay lớn thật đấy, đến nỗi chú không nhận ra, cứ tưởng là đại minh tinh nơi nào tới nữa chứ!"
"Chú Hai, chú cứ chọc con hoài, chúng cháu chỉ là mới đi có một năm thôi mà."
Nghe Swan nói vậy, ông ta bật cười:"Thôi được rồi, hai con cũng đã mệt rồi, vào trong nghỉ ngơi đi, ta sẽ gọi người làm vài món để chiêu đãi chúng con, rồi sẵn tiện chúng ta nói chuyện, chú có chuyện khá quan trọng muốn nói với con đấy."
"Vâng."
Nói xong, ông ta liền bước vào nhà cùng với tên trợ thủ ở bên cạnh.
Chiếc xe Audi dừng lại ngay cạnh chiếc xe Lamborghini Huracan của cô, người bước xuống chiếc xe đó là một chàng trai, tướng mạo vô cùng hoàn hảo, anh ta đóng cửa xe lại, nhìn bóng lưng người con gái ấy mà cất giọng sâu lắng:"Hân Hân."
Đồng lúc, đám vệ sĩ cúi người một góc chín mươi độ, cùng cao giọng:"Thiếu gia."
Đường Hân định cất bước vào trong thì khi nghe tiếng gọi ấy, cô chợt khựng chân rồi quay người lại thì đã bị người đó ôm chặt vào lòng. Cô bất giác đứng yên, đến khi sức lực của anh ta ôm cô ngày càng chặt hơn, cô không thở nổi nữa nên mới lên tiếng:"Lệ Chấn Giang, anh ôm em chặt quá, thở hết nổi rồi."
Nghe giọng nói khó khăn, có chút trách móc từ cô, anh buông cô ra, nhìn cô mỉm cười, ánh mắt ấy quá đỗi chân thật:"Lâu rồi không liên lạc, nếu không phải vì nhiệm vụ, em định đi đến bao giờ?" Lệ Chấn Giang cau mày nhăn nhó. Cô đi lâu, lại còn mất liên lạc như vậy, khiến anh bồn chồn và nhớ nhung bấy lâu nay, tuy nhiên, cảm giác ấy chỉ mình anh biết.
"Không phải em đã về rồi sao? Xem anh kìa, vẫn như ngày nào?" Đường Hân nhếch cười, dùng lực nhẹ đánh vào vai anh một cái.
Swan đứng gần đó, quan sát hiện của hai người họ thì vô cùng bẽ bàng:"Này, anh quên em luôn rồi sao?"
Nghe Swan nói vậy, Lệ Chấn Giang thoáng bỡ ngỡ, anh quên mất mình còn có đứa em gái kết nghĩa xinh đẹp và tài giỏi này. Lệ Chấn Giang cười cười, bước vài bước tới định an ủi cô nhưng cô đã ngăn anh lại:"Anh đứng đó, em không cần nữa. Em giận anh thật rồi đấy!" Swan nói xong, cất bước hậm hực đi vào trong.
Nhất thời, Lệ Chấn Giang bất động, chẳng lẽ Swan giận thật rồi? Anh không biết nên quay sang nhìn Đường Hân, ý xem chuyện thế nào?
Hiểu được ánh mắt ấy của anh, Đường Hân tiến tới:"Anh đừng để bụng, Swan chỉ là đùa thôi."
Lệ Chấn Giang gật đầu rồi cùng cô rảo bước vào bên trong ngôi biệt thự.
Ngồi ở ghế phụ, Swan khởi động chiếc máy tính của mình, những ngón tay thon dài uyển chuyển với tốc độ nhanh nhẹn trên bàn phím. Trên màn hình, những dòng chữ màu xanh chuyển biến liên tục với những thuật ngữ và kí tự khó hiểu. Bên cạnh những dòng chữ đó là thẻ hình ảnh của một cô gái.
Swan gõ nhẹ ngón tay trên một nút trên bàn phím, nghe một tiếng "cách". Cô gái xinh đẹp mỉm cười, quay đầu nhìn sang người ngồi bên ghế lái.
"Chị, mọi chuyện êm xuôi cả rồi! Cô gái này, sau khi được tra hỏi thì được đưa đến bệnh viện để điều trị. Bác sĩ chuẩn đoán cô ta bị rối loạn tâm lý, thảo nào cô ta không nhớ gì." Swan đều giọng cất tiếng nói.
Câu hỏi về việc tại sao Đường Hân không giết luôn cô gái kia, bởi vì cô ta đã tận mắt chứng kiến cô giết người đã từng nằm trong thắc mắc của Swan. Nhưng Swan đã làm việc lâu với Đường Hân như vậy thì vấn đề này cũng trở nên bình thường. Bởi vì tác phong của Đường Hân luôn luôn làm việc theo đúng nhiệm vụ, người không nằm trong tầm ngắm, nhất định phải bỏ qua. Nhưng nếu, không có chuyện giống như cô gái kia xảy ra thì cảnh sát cũng sẽ chẳng làm gì được cô cả, về lý do tại sao thì chưa một ai biết.
Đường Hân gõ nhẹ ngón trỏ lên vô lăng, khóe môi cũng dần nhếch lên, trên gương chiếu hậu phản chiếu đôi mắt đẹp tựa biển khơi ấy, Đường Hân chậm rãi lên tiếng:"Cũng xem như cô ta biết điều."
"Nhưng chị, cái tên chắn đường chúng ta tối hôm trước, em đã tra ra rồi, anh ta là Trịnh Mặc, hai mươi bốn tuổi, hôm đó anh ta đi theo Bạch Doanh Thần, nhưng còn về cái tên Bạch Doanh Thần này, em không tra ra được anh ta là ai."
Ngay cả Swan - cao thủ máy tính cũng không bó tay, xem ra thế lực của người này không tầm thường.
Đường Hân mở tròn đôi mắt nhưng không mấy bất ngờ, cô nhíu mày nói:"Đó là chủ nhân trước đây của chúng ta. Em mới vào tổ chức nên chưa biết. Anh là nổi tiếng máu lạnh, nắm trong tay địa bàn ở Trung Đông lẫn Đông Nam Á. Nhưng kể từ khi Hắc Dạ Môn tách khỏi Hồng Tam Hội của anh ta thì chị chưa bao giờ nhìn thấy anh ta."
Swan nghe vậy thì mỉm cười, hất cằm về phía Đường Hân, giọng nói cùng ánh mắt mờ ám:"Chị...chị có muốn xem tướng mạo anh ta không? Rất là xuất sắc đấy!"
Đường Hân bật cười một tiếng, lơ đễnh khí chất của người đàn ông đó, hắn ta đẹp tới mức khiến cho Swan phải khen ngợi sao?
"Không hứng thú." Đường Hân ngoảnh đầu nhìn Swan:"Nhưng...lúc nào có thời gian chị sẽ xem."
"Đây không giống phong cách của chị." Swan cười cười. Trước đây, những lần đi làm nhiệm vụ, Swan chắc chắn rằng người chị này của cô đã gặp không ít người có tướng mạo xuất chúng nhưng chị ấy cũng đều ra tay không một chút động tâm, khuôn mặt chị ấy lúc nào cũng luôn giữ thái độ lạnh lùng, cuộc sống không bao giờ hứng thú với đàn ông.
Câu vừa rồi cô chỉ hỏi chơi cho vui thôi, nhưng mà Đường Hân lại trả lời như vậy cũng khiến cho cô bỡ ngỡ vài giây, có điều phải nói tới, người tên Bạch Doanh Thần này, dù có hoàn mỹ tới đâu thì đối với Đường Hân cũng vô sức hút.
Chiếc xe Lamborghini Huracan, lăn bánh trên đường. Căn biệt thự phía Đông của thành phố vô cùng rộng lớn và cao sang. Cánh cửa sắt màu đen cao ngút được thiết kế cổ điển dần mở, chiếc xe màu đỏ điển hình khẽ rẽ vào. Tất cả vệ sĩ ở đó đều đứng nghiêm chỉnh đến khi hai cô gái ấy bước xuống xe thì họ mới đồng loạt cúi chào:"Chị Đường."
Trước cánh cửa chính bước vào căn biệt thự là bóng dáng của một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi đang đứng nhìn hai người con gái mà cười cười.
Khuôn mặt Đường Hân trở nên vui vẻ hẳn, cô bước tới ôm lấy người đàn ông trung niên, nhẹ giọng cất tiếng tôn kính:"Chú Hai!"
Swan cũng đồng thanh gọi.
"Cuối cùng hai con cũng chịu về, có phải đi lâu nên quên luôn lão già này không?" Người đàn ông được gọi là "chú Hai" đó bật cười, ông ta vỗ vỗ lấy lưng Đường Hân, cất giọng vui mừng lẫn buồn bã.
"Chú Hai, sao chú lại nói thế, làm sao con quên chú được?" Đường Hân khẽ nhíu mày, phủ định lại câu hỏi của ông ta.
"Chà! Swan nay lớn thật đấy, đến nỗi chú không nhận ra, cứ tưởng là đại minh tinh nơi nào tới nữa chứ!"
"Chú Hai, chú cứ chọc con hoài, chúng cháu chỉ là mới đi có một năm thôi mà."
Nghe Swan nói vậy, ông ta bật cười:"Thôi được rồi, hai con cũng đã mệt rồi, vào trong nghỉ ngơi đi, ta sẽ gọi người làm vài món để chiêu đãi chúng con, rồi sẵn tiện chúng ta nói chuyện, chú có chuyện khá quan trọng muốn nói với con đấy."
"Vâng."
Nói xong, ông ta liền bước vào nhà cùng với tên trợ thủ ở bên cạnh.
Chiếc xe Audi dừng lại ngay cạnh chiếc xe Lamborghini Huracan của cô, người bước xuống chiếc xe đó là một chàng trai, tướng mạo vô cùng hoàn hảo, anh ta đóng cửa xe lại, nhìn bóng lưng người con gái ấy mà cất giọng sâu lắng:"Hân Hân."
Đồng lúc, đám vệ sĩ cúi người một góc chín mươi độ, cùng cao giọng:"Thiếu gia."
Đường Hân định cất bước vào trong thì khi nghe tiếng gọi ấy, cô chợt khựng chân rồi quay người lại thì đã bị người đó ôm chặt vào lòng. Cô bất giác đứng yên, đến khi sức lực của anh ta ôm cô ngày càng chặt hơn, cô không thở nổi nữa nên mới lên tiếng:"Lệ Chấn Giang, anh ôm em chặt quá, thở hết nổi rồi."
Nghe giọng nói khó khăn, có chút trách móc từ cô, anh buông cô ra, nhìn cô mỉm cười, ánh mắt ấy quá đỗi chân thật:"Lâu rồi không liên lạc, nếu không phải vì nhiệm vụ, em định đi đến bao giờ?" Lệ Chấn Giang cau mày nhăn nhó. Cô đi lâu, lại còn mất liên lạc như vậy, khiến anh bồn chồn và nhớ nhung bấy lâu nay, tuy nhiên, cảm giác ấy chỉ mình anh biết.
"Không phải em đã về rồi sao? Xem anh kìa, vẫn như ngày nào?" Đường Hân nhếch cười, dùng lực nhẹ đánh vào vai anh một cái.
Swan đứng gần đó, quan sát hiện của hai người họ thì vô cùng bẽ bàng:"Này, anh quên em luôn rồi sao?"
Nghe Swan nói vậy, Lệ Chấn Giang thoáng bỡ ngỡ, anh quên mất mình còn có đứa em gái kết nghĩa xinh đẹp và tài giỏi này. Lệ Chấn Giang cười cười, bước vài bước tới định an ủi cô nhưng cô đã ngăn anh lại:"Anh đứng đó, em không cần nữa. Em giận anh thật rồi đấy!" Swan nói xong, cất bước hậm hực đi vào trong.
Nhất thời, Lệ Chấn Giang bất động, chẳng lẽ Swan giận thật rồi? Anh không biết nên quay sang nhìn Đường Hân, ý xem chuyện thế nào?
Hiểu được ánh mắt ấy của anh, Đường Hân tiến tới:"Anh đừng để bụng, Swan chỉ là đùa thôi."
Lệ Chấn Giang gật đầu rồi cùng cô rảo bước vào bên trong ngôi biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro