Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Iii)

Hung thủ vẫn cò...

Jini Ngọc

2024-11-13 00:45:41

Vài giờ sau, máy bay hạ cánh, những hành khách trên máy bay ai cũng hốt hoảng, lo sợ vì trên máy bay có nhiều người chết như vậy, chứng tỏ rằng ngay tại nơi mà họ đang ngồi đây, đã có một kẻ giết người máu lạnh đang ẩn nấp.

Những đội ngũ bác sĩ sau khi nhận được tin liền có mặt ngay tại sân bay thành phố T, ngay khi máy bay vừa đáp xuống, những người bị thương và chết ở trên đó liền được đưa xuống và chuyển thẳng đến bệnh viện.

....

Tại đồn cảnh sát, cô gái phục vụ lão Trương hôm đó ngồi đối diện với viên cảnh sát, hai tay cô ta đan xen nhau, hoảng sợ mà run lên từng đợt.

"Vào lúc hai mươi ba giờ hai mươi phút tối qua, ở phòng tổng thống đã xảy ra những chuyện gì và cô đã nhìn thấy những gì?"

Cô gái đó giật mình, cả thân hình đều run lên cầm cập. Viễn cảnh mà tối qua cô tận mắt chứng kiến, nó thật sự khinh khủng, đáng sợ và ám ảnh. Cô ta dù gì cũng là một cô gái bình thường, chứng kiến cảnh giết người tàn khốc như vậy, tâm lý bị san chấn cũng là chuyện đương nhiên.

Nhìn thấy cô ta run run, ánh mắt đảo liên hồi vì lo sợ, viên cảnh sát kia nhẹ giọng cất tiếng động viên:"Cô hãy bình tĩnh lại, hiện tại bây giờ cô rất an toàn, không một ai có thể làm hại cô cả. Cô hãy nhớ kĩ lại sự việc tối qua rồi hãy trình báo cho chúng tôi biết."

Mặc dù nhận được lời động viên từ vị cảnh sát đó, cô ta cũng an tâm được vài phần nhưng nỗi sợ hãi vẫn chưa tan hết, giọng cô ta nứt quãng nói:"Tôi...tôi, tối qua một cô gái tiếp viên mang rượu đến cho tôi và Trương tổng, lúc đó, không hiểu vì sao trong phòng lại đột ngột mất điện. Trương tổng có nói chuyện với cô gái đó bằng ngôn ngữ Trung nên tôi nghe không hiểu gì cả, lúc sau cô gái đó cất tiếng trả lời thì tôi không nghe và cũng không thấy gì cả bởi vì trong phòng rất tối. Được khoảng vài phút sau, đèn trong phòng sáng trở lại, khung cảnh tôi nhìn thấy đó là...đó là, Trương tổng đã chết. Lúc đó, cô ta dùng dao uy hiếp tôi và đánh tôi ngất xĩu, sau đó đã xảy ra chuyện gì nữa thì tôi không biết."

"Vậy cô có biết cô ta là ai không?" Viên cảnh sát lắng nghe từng câu nói của cô ta, viên cảnh sát cẩn thận tường trình lên giấy những lời khai báo của cô ta một cách rất chi tiết và cụ thể. Anh ta lướt mắt nhìn lên cô, cất giọng nói tiếp:"Cô có nhớ rõ khuôn mặt của cô ta không?"

Cô ta lắc nhẹ đầu:"Tôi không nhớ gì cả." Dường như trong đầu của cô ta vẫn còn chút ám ảnh gì đó về người sát thủ tối qua, cô nhìn viên cảnh sát cất giọng khẩn trương nói:"Tôi nhớ tên của cô ta, cô ta tên là Syria."

Viên cảnh sát tắt ngòi bút đi, gật đầu nói với cô gái:"Được rồi, bây giờ người của chúng tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện để kiểm tra tổng quát lại, trong khoảng thời gian tìm ra hung thủ, cô sẽ được bảo đảm an toàn tuyệt đối."

Một lúc sau, người cảnh sát vừa mới phỏng vấn cô gái đó mang bản báo cáo hoàn chỉnh rồi đưa cho một viên cảnh sát khác lớn tuổi hơn:"Đây là toàn bộ thông tin liên quan tới vụ án, hung thủ rất tinh vi nên không để lại bất cứ dấu vết gì cả. Nhân chứng cũng có nói là đã thấy tên của hung thủ là Syria, nhưng vấn đề này cũng nằm trong kế hoạch của hung thủ, người tên Syria thật sự đã bị đánh ngất trước khi vụ án xảy ra ba mươi phút."



Vị cảnh sát lớn tuổi gật đầu, anh ta cầm lấy bản báo cáo rồi cho viên cảnh sát kia đi hoàn thành tiếp nhiệm vụ, còn mình thì quay sang bất mãn nhìn người con trai với khuôn mặt khôi ngô mang danh xàm sỡ này. Viên cảnh sát định nói gì đó nhưng liền bị anh chặn lại.

"Này, các người bắt tôi làm gì chứ?"

"Có người tố cáo anh giở trò xàm sỡ người khác." Viên cảnh sát thản nhiên trả lời.

"Ai nói chứ? Cô ta nói gì thì các anh cũng tin sao?" Trịnh Mặc mày nhăn mặt nhó, cố gắng nói làm sao để cho tên cảnh sát này có thể hiểu:"Tôi nói thật đấy, thôi thật sự không có xàm sỡ cô ta, tôi chỉ cảm thấy cô ta trốn chui trốn chũi nên mới tới hỏi chuyện thôi!"

Viên cảnh sát thở dài bất mãn:"Tên nào xàm sỡ người khác tới đây cũng đều nói như anh vậy đó. Đâu có tên nào ngốc tới mức tự nhận mình là tội phạm đâu chứ?"

"Nhưng tôi nói thật, tôi không có xàm sỡ cô ta."

"Được rồi, được rồi, anh không cần phải nói gì nữa, cô gái đó không tố cáo anh nặng nên chỉ cần đợi người tới bảo lãnh là xong."

Trịnh Mặc nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, chỉ biết giữ sự tức tối trong lòng. Nhưng trong đầu anh vẫn giữ sự hiếu kì và nghi hoặc về sự xuất hiện của cô gái đó, rốt cuộc cô ta có mục đích gì?

Năm phút sau, một người đàn ông lạ mặt bước vào đồn cảnh sát, khuôn mặt vô cảm xúc lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Mặc, khẽ lắc đầu bất mãn.

"Anh Trịnh Thiên." Trịnh Mặc bất giác nhìn lên, bất ngờ gọi tên đàn ông đó.

Sau khi bão lãnh cho Trịnh Mặc, Trịnh Thiên lái xe ra khỏi đồn cảnh sát.

Ngồi ở ghế lái, Trịnh Thiên cuộn tay che miệng cười cười:"Trịnh Mặc, cậu cũng khá lắm đấy!"

"Này, anh cũng nghĩ tôi như vậy sao?"



Trịnh Mặc nghe xong lời nói có phần mỉa mai đó thì khuôn mặt lộ rõ vẻ hờn dỗi, cau mày chất vấn lại Trịnh Thiên.

Trịnh Thiên chỉ cong môi cười không nói.

Trịnh Mặc bất giác thở mạnh, chậm rãi cất tiếng:"Không phải, tôi thật sự không có xàm sỡ cô ta. Chỉ là tôi thấy cô ta rất đáng nghi, vì muốn bảo vệ cho Bạch thiếu gia nên tôi mới bắt cô ta lại rồi....chỉ....chỉ hỏi chuyện thôi. Nhưng không ngờ cô ta lại chơi tôi như vậy." Anh càng nói thì càng lộ rõ vẻ giận dữ, sống bao nhiêu năm này rồi, chưa có lần nào mà anh mất mặt trước nhiều người như lần này.

Trịnh Thiên suy nghĩ một hồi rồi khẽ nhíu mày hỏi:"Cậu nói cô ta khả nghi sao?"

"Đúng vậy." Trịnh Mặc không nghĩ gì nhiều, nhanh chóng gật đầu.

Trịnh Thiên không còn thái độ đùa giỡn như vừa rồi nữa mà đổi lại là khí sắc trên khuôn mặt trở nên nghiêm túc, anh đều giọng cất tiếng:"Trịnh Mặc, cậu có nghĩ xem, cô ta cũng có liên quan tới cái chết của Lão Trương đó không?"

Nghe xong, Trịnh Mặc giữ lại thái độ đang tức tối của mình, anh ngoảnh đầu nhìn Trịnh Thiên:"Đúng rồi, tôi quên mất chuyện này! Lúc nào an ninh của Lão Trương cũng nghiêm ngặt nhưng không ngờ lại bị thủ tiêu hết. Chắc chắn kẻ đó không tầm thường. Lúc đó bị người ta giao cho cảnh sát nên tôi không tìm hiểu được."

"Theo suy đoán của tôi, người có khả năng làm những chuyện này và ra tay tàn nhẫn như vậy thì chỉ có Đường Hân, còn người mà cậu gặp, tình nghi là có liên quan đến vụ án thì chắc chắn là hacker Louis Swan Na Kim."

"Louis Swan Na Kim?" Trịnh Mặc thầm nói trong miệng, cảm thấy rất hiếu kì về cô gái này. Còn nhân vật Đường Hân kia, anh nghe đám đàn em nhắc tới ngán luôn rồi. Cô ta là một sát thủ ra tay tàn nhẫn và có võ nghệ yên thâm, cả giới Hắc Đạo đều cảm thấy sợ cô ta, trước giờ, ngoài những tên chết dưới tay cô ta thì chưa ai nhìn được mặt của cô ta.

Trịnh Mặc cười:"Nhưng cũng cảm ơn cô ta vì đã giúp chúng ta một tay."

"Không hẳn là vậy, lần này Lão Trương chết, Bạch thiếu gia cũng bị liên lụy không ít. Bây giờ chúng ta phải quay về Bạch gia, giải quyết việc này gấp."

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Iii)

Số ký tự: 0