Chương 20
2024-08-17 14:24:50
“Lý Cù, tôi không lừa anh, cái cô Cindy này thật sự sẽ lừa gạt Đàn Ninh. Phong cách dẫn chương trình của Cindy trông thì tinh tế nhưng thật ra rất nham hiểm, cô ta sẽ dùng một chủ đề nhẹ nhàng, dẫn dắt đến những vấn đề sắc bén, chĩa mũi nhọn vào Kibble và Đàn Ninh, khiến Đàn Ninh khó xử. Anh nên khuyên Đàn Ninh đừng đi.”
Lúc này, Lý Cù đã nhìn chiếc xe bảy chỗ bên cạnh mình lần thứ ba rồi.
Cuối cùng, cửa sổ màu đen của chiếc xe bảy chỗ kia từ từ hạ xuống, người ngồi trong xe từ từ quay đầu lại nhìn về phía Nhan Xảo.
Nhan Xảo nhất thời ngơ người – cô nghĩ rằng Lý Cù đang đợi Đàn Ninh, nhưng không ngờ rằng, lúc này Đàn Ninh lại đang ngồi trong xe, mà từ nét mặt nghiêm túc của anh có thể nhìn ra, lúc nãy, cô ở chỗ này nói lời không hay về Cindy, anh một chữ cũng không nghe sót, toàn bộ đều nghe thấy rồi.
Ánh mắt của Đàn Ninh nhìn về phía bộ đồng phục Nhan Xảo đang mặc trên người, cuối cùng anh cũng nhớ ra, một tháng trước mình đã xách cô gái của Dương Thư về. Gọi là gì ấy nhỉ...?
Đàn Ninh quyết định bỏ qua chuyện này, nói: “Lên xe.”
Nhan Xảo ngây người, nhưng Lý Cù đã mở cửa xe cho cô rồi.
Trong xe, Đàn Ninh và Nhan Xảo giằng co một lúc.
Đàn Ninh nhớ lại ấn tượng đầu tiên khi gặp Nhan Xảo – rất ngoan, rất điềm đạm.
Dẫn Nhan Xảo về đây, một là vì bất đắc dĩ, hai là vì cảm thấy cô đơn thuần vô hại.
Nhưng đến ngày hôm nay, cuối cùng anh cũng nhận ra, cô hình như không giống với vẻ bề ngoài. Thật ra hôm đó, trong một khoảnh khắc nào đó, anh cũng có cảm giác này, chỉ là đã bị anh phớt lờ đi.
“Cô nói, cô ấy sẽ hỏi tôi cái gì?”
Nhan Xảo có chút bất an nhìn vào mắt Đàn Ninh, suy nghĩ hai giây mới đáp: “Cô ta sẽ nhắc đến thuật toán bị nghi ngờ của công ty khác để hỏi về thuật toán gây tranh cãi của Kibble, đồng thời cô ta sẽ còn nói Kibble không có cách nào phòng ngừa việc lún sâu vào, cô ta cũng sẽ âm thầm chỉ trích anh, hành động lôi kéo người với giá cao, không những sẽ làm xáo trộn trật tự thị trường ban đầu, mà còn khiến cho nhân viên không có cảm giác an toàn.”
Anh nhìn về phía Văn Quân đang ngồi ở ghế phó lái: “Cậu nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Nói xong, Đàn Ninh nhìn Nhan Xảo, nghiêng đầu với cô, ý bảo cô xuống xe.
Nhan Xảo nghi hoặc, truy hỏi: “Cho dù là vậy, anh cũng muốn đi sao?”
“Đương nhiên. Tôi không đi, làm sao xác minh được cô nói có đúng không?”
Lúc này, Lý Cù đã nhìn chiếc xe bảy chỗ bên cạnh mình lần thứ ba rồi.
Cuối cùng, cửa sổ màu đen của chiếc xe bảy chỗ kia từ từ hạ xuống, người ngồi trong xe từ từ quay đầu lại nhìn về phía Nhan Xảo.
Nhan Xảo nhất thời ngơ người – cô nghĩ rằng Lý Cù đang đợi Đàn Ninh, nhưng không ngờ rằng, lúc này Đàn Ninh lại đang ngồi trong xe, mà từ nét mặt nghiêm túc của anh có thể nhìn ra, lúc nãy, cô ở chỗ này nói lời không hay về Cindy, anh một chữ cũng không nghe sót, toàn bộ đều nghe thấy rồi.
Ánh mắt của Đàn Ninh nhìn về phía bộ đồng phục Nhan Xảo đang mặc trên người, cuối cùng anh cũng nhớ ra, một tháng trước mình đã xách cô gái của Dương Thư về. Gọi là gì ấy nhỉ...?
Đàn Ninh quyết định bỏ qua chuyện này, nói: “Lên xe.”
Nhan Xảo ngây người, nhưng Lý Cù đã mở cửa xe cho cô rồi.
Trong xe, Đàn Ninh và Nhan Xảo giằng co một lúc.
Đàn Ninh nhớ lại ấn tượng đầu tiên khi gặp Nhan Xảo – rất ngoan, rất điềm đạm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dẫn Nhan Xảo về đây, một là vì bất đắc dĩ, hai là vì cảm thấy cô đơn thuần vô hại.
Nhưng đến ngày hôm nay, cuối cùng anh cũng nhận ra, cô hình như không giống với vẻ bề ngoài. Thật ra hôm đó, trong một khoảnh khắc nào đó, anh cũng có cảm giác này, chỉ là đã bị anh phớt lờ đi.
“Cô nói, cô ấy sẽ hỏi tôi cái gì?”
Nhan Xảo có chút bất an nhìn vào mắt Đàn Ninh, suy nghĩ hai giây mới đáp: “Cô ta sẽ nhắc đến thuật toán bị nghi ngờ của công ty khác để hỏi về thuật toán gây tranh cãi của Kibble, đồng thời cô ta sẽ còn nói Kibble không có cách nào phòng ngừa việc lún sâu vào, cô ta cũng sẽ âm thầm chỉ trích anh, hành động lôi kéo người với giá cao, không những sẽ làm xáo trộn trật tự thị trường ban đầu, mà còn khiến cho nhân viên không có cảm giác an toàn.”
Anh nhìn về phía Văn Quân đang ngồi ở ghế phó lái: “Cậu nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Nói xong, Đàn Ninh nhìn Nhan Xảo, nghiêng đầu với cô, ý bảo cô xuống xe.
Nhan Xảo nghi hoặc, truy hỏi: “Cho dù là vậy, anh cũng muốn đi sao?”
“Đương nhiên. Tôi không đi, làm sao xác minh được cô nói có đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro