Chương 21
2024-08-17 14:24:50
Lại nói, mười năm qua, có sự vũ nhục nào mà anh chưa từng nếm thử chứ.
Cho dù là lấy gia đình anh ra để sỉ nhục, hay như ném đá xuống giềng lúc anh đang thụt dưới vũng sâu.
Nhưng nếu chỉ vì chút chuyện này mà sợ không dám ra mặt thì anh còn mở công ty làm gì nữa chứ, về nhà dưỡng lão là được rồi.
Nhan Xảo không nói được gì, chỉ đành mở cửa xuống xe.
Hôm đó, tại trường quay ghi hình của đài truyền hình, khi chương trình gần kết thúc, Đàn Ninh lơ đãng ngồi trên sô pha.
Nếu Nhan Xảo dự đoán ít hơn một cái, hoặc sai một cái, thì Đàn Ninh cũng không đến nỗi kinh ngạc như vậy.
Chính xác đến mức giống như từng tập thoại với Cindy.
Sau khi buổi ghi hình kết thúc, Đàn Ninh đứng dậy cùng hàng người của công ty, một đường đi thẳng ra khỏi studio.
Cindy đuổi theo gọi: “Đàn Ninh, đợi một chút.”
Đàn Ninh dừng lại, quay người đợi Cindy, Cindy vội vàng bước tới: “Em hỏi anh những câu hỏi đó, anh sẽ không tức giận chứ?”
“Em nói xem?” Đàn Ninh dùng ánh mắt đầy ý cười nhìn cô ta, không trực tiếp trả lời.
“Là đạo diễn ở đằng sau cứ bắt em hỏi, không phải là chủ ý của em.”
Hóa ra là đã cùng đạo diễn lên kịch bản trước. Bỏ đi, đều như nhau cả.
Anh không nói một lời nào, xoay người, cùng nhân viên rời khỏi đài truyền hình.
Trên đường trở về, Đàn Ninh quay đầu hỏi Văn Quân: “Cái cô...”
Anh đã quên mất tên của Nhan Xảo rồi, Văn Quân biết Đàn Ninh muốn nói gì, nhắc anh: “Nhan Xảo.”
“Cái cô Nhan Xảo đó, hiện tại đang ở nhà ăn dành cho nhân viên à?”
Văn Quân ngừng lại chốc lát: “Vâng.”
Đàn Ninh lập tức cau mày.
“Lúc đó không phải nói, tìm bừa một chỗ rồi vứt đấy sao?” Văn Quân đáp.
Đàn Ninh nhớ lại bản thân đúng thật là có nói như vậy, trong cả công ty, ngoài nhà ăn ra thì không có nơi nào có thể “tùy tiện vứt đấy”hết.
Văn Quân nhìn ra, hình như Đàn Ninh rất không hài lòng với cách vứt “tùy tiện” này.
Rốt cuộc, người phụ nữ đó không chỉ hiểu vấn đề Kibble đang gặp phải, mà còn hiểu rõ người bên cạnh Đàn Ninh.
Văn Quân hỏi: “Có cần tôi đi tìm Mandy nói chuyện với cô ấy một chút không?”
Mandy là người phụ trách nhân sự của Kibble.
Bất kể là đào người hay là thẩm định mức lương đều cần có trình độ chuyên ngành tuyệt đối, ai cũng biết, mức lương trong ngành của Kibble có thể đứng ở vị trí số một, Kibble có ngày hôm nay thì cái cô Mandy biết đào người, thỏa thuận lương này, cũng là một nhân tố rất quan trọng.
Đàn Ninh ngẫm nghĩ, nói: “Bỏ đi.”
Cho dù là lấy gia đình anh ra để sỉ nhục, hay như ném đá xuống giềng lúc anh đang thụt dưới vũng sâu.
Nhưng nếu chỉ vì chút chuyện này mà sợ không dám ra mặt thì anh còn mở công ty làm gì nữa chứ, về nhà dưỡng lão là được rồi.
Nhan Xảo không nói được gì, chỉ đành mở cửa xuống xe.
Hôm đó, tại trường quay ghi hình của đài truyền hình, khi chương trình gần kết thúc, Đàn Ninh lơ đãng ngồi trên sô pha.
Nếu Nhan Xảo dự đoán ít hơn một cái, hoặc sai một cái, thì Đàn Ninh cũng không đến nỗi kinh ngạc như vậy.
Chính xác đến mức giống như từng tập thoại với Cindy.
Sau khi buổi ghi hình kết thúc, Đàn Ninh đứng dậy cùng hàng người của công ty, một đường đi thẳng ra khỏi studio.
Cindy đuổi theo gọi: “Đàn Ninh, đợi một chút.”
Đàn Ninh dừng lại, quay người đợi Cindy, Cindy vội vàng bước tới: “Em hỏi anh những câu hỏi đó, anh sẽ không tức giận chứ?”
“Em nói xem?” Đàn Ninh dùng ánh mắt đầy ý cười nhìn cô ta, không trực tiếp trả lời.
“Là đạo diễn ở đằng sau cứ bắt em hỏi, không phải là chủ ý của em.”
Hóa ra là đã cùng đạo diễn lên kịch bản trước. Bỏ đi, đều như nhau cả.
Anh không nói một lời nào, xoay người, cùng nhân viên rời khỏi đài truyền hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường trở về, Đàn Ninh quay đầu hỏi Văn Quân: “Cái cô...”
Anh đã quên mất tên của Nhan Xảo rồi, Văn Quân biết Đàn Ninh muốn nói gì, nhắc anh: “Nhan Xảo.”
“Cái cô Nhan Xảo đó, hiện tại đang ở nhà ăn dành cho nhân viên à?”
Văn Quân ngừng lại chốc lát: “Vâng.”
Đàn Ninh lập tức cau mày.
“Lúc đó không phải nói, tìm bừa một chỗ rồi vứt đấy sao?” Văn Quân đáp.
Đàn Ninh nhớ lại bản thân đúng thật là có nói như vậy, trong cả công ty, ngoài nhà ăn ra thì không có nơi nào có thể “tùy tiện vứt đấy”hết.
Văn Quân nhìn ra, hình như Đàn Ninh rất không hài lòng với cách vứt “tùy tiện” này.
Rốt cuộc, người phụ nữ đó không chỉ hiểu vấn đề Kibble đang gặp phải, mà còn hiểu rõ người bên cạnh Đàn Ninh.
Văn Quân hỏi: “Có cần tôi đi tìm Mandy nói chuyện với cô ấy một chút không?”
Mandy là người phụ trách nhân sự của Kibble.
Bất kể là đào người hay là thẩm định mức lương đều cần có trình độ chuyên ngành tuyệt đối, ai cũng biết, mức lương trong ngành của Kibble có thể đứng ở vị trí số một, Kibble có ngày hôm nay thì cái cô Mandy biết đào người, thỏa thuận lương này, cũng là một nhân tố rất quan trọng.
Đàn Ninh ngẫm nghĩ, nói: “Bỏ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro