Chương 28
2024-08-17 14:24:50
Bên tai dường như vang lên tiếng chuông gió leng keng.
Mười giờ sáng, Bernt đẩy cửa tiến vào, Nhan Xảo lập tức lộ ra ý cười: “Như cũ à? Mandheling?”
(Mandheling: Một loại cà phê có hương vị rất đậm đà, thơm, đắng, êm dịu, có một chút vị chua)
“Sẽ xong ngay.” Nhan Xảo đi lấy cái ấm đến.
Anh Bernt này, xem như là người đầu tiên Nhan Xảo quen biết ở Kibble.
Vài ngày trước đó, Nhan Xảo ở quán cà phê nhặt được kịch bản của Bernt, vì quá tò mò nên nhân lúc không có khách cô đã cầm lên đọc, đó là một bộ phim tài liệu được cải biên từ truyện ký của một danh nhân.
Cô đọc xong thì dán một tờ ghi chú lên trên, viết xin lỗi vì bản thân chưa được cho phép mà đã tự ý đọc, hơn nữa bảo đảm sẽ không tiết lộ nội dung ra ngoài, cuối cùng để lại ý kiến dưới góc độ của một người xem. Không ngờ tới, mấy ngày sau, người phụ trách Bernt của bộ phận mua bán bản quyền lại đặc biệt tới cửa hỏi cô: “Cô có ấn tượng với người đã động vào kịch bản của tôi không?”
Cô ngạc nhiên, lúc này mới xin lỗi thẳng mặt, nói: “Bởi vì 2 giờ chiều hôm tôi tan ca, cho nên, người để lại tờ giấy nhắn cho anh, là tôi.”
Bernt nghe được, cười ha ha rồi nói: “Tôi không tới tìm cô để gây rắc rối đâu, quả thực chúng tôi đã xem qua kịch bản nhiều lần rồi, mỗi ngày đều bận tâm suy nghĩ trong đầu, khiến cho khiếu thẩm mỹ mệt mỏi, nếu đổi thành người khác đọc xem quả thật sẽ không có cùng cảm nhận, không chừng cũng có thể đưa ra ý kiến hữu dụng, trên thực tế tôi cùng đạo diễn đều cho thấy, kiến nghị của cô rất hay, quyết định tiếp thu.”
“Vậy à…” Nghe thế, mắt Nhan Xảo sáng ngời, “Nếu có thể giúp đỡ, vậy thì tốt quá.”
“À, tôi quên tự giới thiệu, tôi là Bernt của bộ phận mua bán bản quyền, muốn một ly mandheling. Tôi nghĩ, nếu cô có thời gian, tôi có thể ngồi ở đây làm việc, nói không chừng, nếu trong quá trình làm việc mà có vấn đề gì thì còn có thể hỏi lại cô.” Bernt không nói giỡn, anh ta thật sự đặt máy tính ngồi xuống làm việc.
Nhan Xảo mỉm cười nói: “Không dám nhận, có thể giúp đỡ là vinh hạnh của tôi.”
Vì lẽ đó, nhiều ngày trôi qua, hôm nào Bernt cũng ngồi trên quầy của quán cà phê, vừa uống cà phê vừa nói chuyện phiếm với Nhan Xảo.
“Đúng rồi, Nhan Xảo, trước kia cô làm gì vậy?”
Trong lúc Nhan Xảo đang pha nước nóng, Bernt đột nhiên hỏi.
“Tôi làm biên tập của tòa soạn.”
“Vậy tại sao cô lại tới nơi này làm nhân viên pha cà phê?”
Mười giờ sáng, Bernt đẩy cửa tiến vào, Nhan Xảo lập tức lộ ra ý cười: “Như cũ à? Mandheling?”
(Mandheling: Một loại cà phê có hương vị rất đậm đà, thơm, đắng, êm dịu, có một chút vị chua)
“Sẽ xong ngay.” Nhan Xảo đi lấy cái ấm đến.
Anh Bernt này, xem như là người đầu tiên Nhan Xảo quen biết ở Kibble.
Vài ngày trước đó, Nhan Xảo ở quán cà phê nhặt được kịch bản của Bernt, vì quá tò mò nên nhân lúc không có khách cô đã cầm lên đọc, đó là một bộ phim tài liệu được cải biên từ truyện ký của một danh nhân.
Cô đọc xong thì dán một tờ ghi chú lên trên, viết xin lỗi vì bản thân chưa được cho phép mà đã tự ý đọc, hơn nữa bảo đảm sẽ không tiết lộ nội dung ra ngoài, cuối cùng để lại ý kiến dưới góc độ của một người xem. Không ngờ tới, mấy ngày sau, người phụ trách Bernt của bộ phận mua bán bản quyền lại đặc biệt tới cửa hỏi cô: “Cô có ấn tượng với người đã động vào kịch bản của tôi không?”
Cô ngạc nhiên, lúc này mới xin lỗi thẳng mặt, nói: “Bởi vì 2 giờ chiều hôm tôi tan ca, cho nên, người để lại tờ giấy nhắn cho anh, là tôi.”
Bernt nghe được, cười ha ha rồi nói: “Tôi không tới tìm cô để gây rắc rối đâu, quả thực chúng tôi đã xem qua kịch bản nhiều lần rồi, mỗi ngày đều bận tâm suy nghĩ trong đầu, khiến cho khiếu thẩm mỹ mệt mỏi, nếu đổi thành người khác đọc xem quả thật sẽ không có cùng cảm nhận, không chừng cũng có thể đưa ra ý kiến hữu dụng, trên thực tế tôi cùng đạo diễn đều cho thấy, kiến nghị của cô rất hay, quyết định tiếp thu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy à…” Nghe thế, mắt Nhan Xảo sáng ngời, “Nếu có thể giúp đỡ, vậy thì tốt quá.”
“À, tôi quên tự giới thiệu, tôi là Bernt của bộ phận mua bán bản quyền, muốn một ly mandheling. Tôi nghĩ, nếu cô có thời gian, tôi có thể ngồi ở đây làm việc, nói không chừng, nếu trong quá trình làm việc mà có vấn đề gì thì còn có thể hỏi lại cô.” Bernt không nói giỡn, anh ta thật sự đặt máy tính ngồi xuống làm việc.
Nhan Xảo mỉm cười nói: “Không dám nhận, có thể giúp đỡ là vinh hạnh của tôi.”
Vì lẽ đó, nhiều ngày trôi qua, hôm nào Bernt cũng ngồi trên quầy của quán cà phê, vừa uống cà phê vừa nói chuyện phiếm với Nhan Xảo.
“Đúng rồi, Nhan Xảo, trước kia cô làm gì vậy?”
Trong lúc Nhan Xảo đang pha nước nóng, Bernt đột nhiên hỏi.
“Tôi làm biên tập của tòa soạn.”
“Vậy tại sao cô lại tới nơi này làm nhân viên pha cà phê?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro