Chương 29
2024-08-17 14:24:50
Nhan Xảo cười: “Nói ra thì dài lắm.”
Cô đổ cà phê vào ly, bưng tới trước mặt Bernt: “Mời dùng.”
Bernt nói lời cảm ơn, bưng cà phê lên, lại ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Nhan Xảo: “Nhan Xảo, cô có muốn tới bộ phận của tôi không?”
Nghe lời này, hai mắt của Nhan Xảo sáng lên: “Tôi có thể tới đó sao?”
Không phải quán cà phê này không tốt, mà là, bộ phận mua bán bản quyền của Bernt là bộ phận kinh doanh, hơn nữa còn là một trong những bộ phận kinh doanh chính, nếu cô tới Kibble, tất nhiên muốn được tham gia vào bộ phận nòng cốt.
“Cô đang lo gì vậy?”
“Tôi sợ nhỡ tôi làm không tốt, đến lúc đó còn gây thêm phiền phức cho anh.”
“Tôi có thể dạy cô, dẫn dắt cô, nên cô không cần lo lắng.” Bernt nói xong, chợt dừng lại, “Cho nên, nếu cô không ngại, tôi có thể đi nói với Đàn Ninh cho cô tới bộ phận của tôi.”
“Đàn Ninh?” Nhan Xảo nhíu mày.
Nhìn phản ứng của Nhan Xảo, Bernt cười nói: “Đàn Ninh là người rất dễ nói chuyện.”
“Dễ nói chuyện sao?” Nhan Xảo hoài nghi Đàn Ninh mà cô biết với Đàn Ninh mà Bernt biết, không phải cùng một người.
“Tôi đã làm việc với Đàn Ninh từ khi Đàn Ninh mới khởi nghiệp. Mấy năm rồi, thật ra người này cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo của ông chủ chút nào, bất kể là chuyện gì cậu ta cũng đều hay bàn bạc với tôi. Việc này, chỉ cần tôi nói với
Đàn Ninh một tiếng, rồi bảo Mandy bên bộ phận nhân sự tới nói chuyện với cô, nếu bộ phận nhân sự cho qua, thường thì Đàn Ninh sẽ không hỏi quá nhiều.”
Vậy sao… Nhan Xảo hơi trầm ngâm, nghe Bernt nói chuyện này có vẻ đơn giản quá, qua miệng anh ta, Đàn Ninh cũng biến thành một người ôn hòa vô hại.
Mới đầu, Nhan Xảo cũng nghĩ như vậy, dù sao hình ảnh về Đàn Ninh cũng mới chỉ dừng trong ấn tượng của cô.
Hình ảnh Đàn Ninh trong ấn tượng của cô, vẫn còn đọng lại dáng vẻ vào ngày anh bước vào cổng sân nhà cô.
Ngày đó, anh mang theo nụ cười nhẹ nhàng nói chuyện với mẹ Nhan, cho nên, Nhan Xảo vẫn luôn có ấn tượng về sự tao nhã nhẹ nhàng của anh, nhưng sau một hồi tiếp xúc, Nhan Xảo biết —— đó chỉ là ảo giác, hoàn toàn không phải như thế. Trên thực tế, Nhan Xảo chưa từng gặp một Đàn Ninh mỉm cười ôn hòa trong công ty, chỉ thấy có một người đàn ông nói năng thận trọng khiến cô không hiểu nổi suy nghĩ của anh.
Thực ra, Bernt nói không sai.
Phần lớn thời gian, Đàn Ninh được xem là một ông chủ dễ phục vụ.
Nhưng đây chẳng qua là —— phần lớn thời gian.
Cô đổ cà phê vào ly, bưng tới trước mặt Bernt: “Mời dùng.”
Bernt nói lời cảm ơn, bưng cà phê lên, lại ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Nhan Xảo: “Nhan Xảo, cô có muốn tới bộ phận của tôi không?”
Nghe lời này, hai mắt của Nhan Xảo sáng lên: “Tôi có thể tới đó sao?”
Không phải quán cà phê này không tốt, mà là, bộ phận mua bán bản quyền của Bernt là bộ phận kinh doanh, hơn nữa còn là một trong những bộ phận kinh doanh chính, nếu cô tới Kibble, tất nhiên muốn được tham gia vào bộ phận nòng cốt.
“Cô đang lo gì vậy?”
“Tôi sợ nhỡ tôi làm không tốt, đến lúc đó còn gây thêm phiền phức cho anh.”
“Tôi có thể dạy cô, dẫn dắt cô, nên cô không cần lo lắng.” Bernt nói xong, chợt dừng lại, “Cho nên, nếu cô không ngại, tôi có thể đi nói với Đàn Ninh cho cô tới bộ phận của tôi.”
“Đàn Ninh?” Nhan Xảo nhíu mày.
Nhìn phản ứng của Nhan Xảo, Bernt cười nói: “Đàn Ninh là người rất dễ nói chuyện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dễ nói chuyện sao?” Nhan Xảo hoài nghi Đàn Ninh mà cô biết với Đàn Ninh mà Bernt biết, không phải cùng một người.
“Tôi đã làm việc với Đàn Ninh từ khi Đàn Ninh mới khởi nghiệp. Mấy năm rồi, thật ra người này cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo của ông chủ chút nào, bất kể là chuyện gì cậu ta cũng đều hay bàn bạc với tôi. Việc này, chỉ cần tôi nói với
Đàn Ninh một tiếng, rồi bảo Mandy bên bộ phận nhân sự tới nói chuyện với cô, nếu bộ phận nhân sự cho qua, thường thì Đàn Ninh sẽ không hỏi quá nhiều.”
Vậy sao… Nhan Xảo hơi trầm ngâm, nghe Bernt nói chuyện này có vẻ đơn giản quá, qua miệng anh ta, Đàn Ninh cũng biến thành một người ôn hòa vô hại.
Mới đầu, Nhan Xảo cũng nghĩ như vậy, dù sao hình ảnh về Đàn Ninh cũng mới chỉ dừng trong ấn tượng của cô.
Hình ảnh Đàn Ninh trong ấn tượng của cô, vẫn còn đọng lại dáng vẻ vào ngày anh bước vào cổng sân nhà cô.
Ngày đó, anh mang theo nụ cười nhẹ nhàng nói chuyện với mẹ Nhan, cho nên, Nhan Xảo vẫn luôn có ấn tượng về sự tao nhã nhẹ nhàng của anh, nhưng sau một hồi tiếp xúc, Nhan Xảo biết —— đó chỉ là ảo giác, hoàn toàn không phải như thế. Trên thực tế, Nhan Xảo chưa từng gặp một Đàn Ninh mỉm cười ôn hòa trong công ty, chỉ thấy có một người đàn ông nói năng thận trọng khiến cô không hiểu nổi suy nghĩ của anh.
Thực ra, Bernt nói không sai.
Phần lớn thời gian, Đàn Ninh được xem là một ông chủ dễ phục vụ.
Nhưng đây chẳng qua là —— phần lớn thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro