Chương 45
2024-08-17 14:24:50
Cô vén tóc lên, hai lọn tóc buông lơi bên thái dương khiến khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn lại càng thêm quyến rũ.
Khoảnh khắc này Đàn Ninh chỉ cảm thấy dưới ánh sáng nhu hòa chiếu tới, Nhan Xảo xinh đẹp đến mức khiến anh nhất thời không thể rời mắt.
Đàn Ninh phải thừa nhận con mắt chọn phụ nữ của Dương Thư đúng là rất tinh tường.
Anh lấy lại bình tĩnh hỏi: “Cô xong chưa?”
“Xong rồi.”
Đàn Ninh gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Nhan Xảo đuổi theo: “Cái đó, tôi phải nói trước cho anh biết, trước kia hầu như tôi chỉ tham gia các buổi tụ hội của tác giả, chưa từng tham gia kiểu quy cách xã giao thế này...”
“Không sao cả, cứ coi tôi là Dương Thư là được.”
Ngay khi Đàn Ninh nói như vậy, Nhan Xảo cũng sửng sốt một chút.
Đã một thời gian rồi Nhan Xảo không nhớ tới Dương Thư.
Nếu không phải buổi tối nay Đàn Ninh bỗng nhiên nhắc tới Dương Thư thì dường như Nhan Xảo đã suýt chút nữa quên vì sao mình lại xuất hiện bên cạnh Đàn Ninh.
Ngay từ đầu đều là vì Dương Thư!
Đến bây giờ Dương Thư vẫn chưa liên lạc với cô, không biết anh ta đang ở cái xó nào trên thế giới, cũng không biết sống thế nào.
Tối hôm đó sau khi rời khỏi phòng tiệc, việc đầu tiên Đàn Ninh làm là cởi bỏ chiếc nơ của mình rồi nhét vào trong túi.
Đến cửa khách sạn, xe đưa đón bọn họ về khách sạn đã chờ sẵn bên ngoài, Đàn Ninh đi đến ghế sau nhưng lại bị Nhan Xảo ở phía sau gọi lại: “Đàn Ninh...”
Đàn Ninh nửa nghiêng người lại: “Sao thế?”
“Chúng ta... đi bộ trở về được không?”
Sảnh tổ chức tiệc cách khách sạn bọn họ ở không xa lắm, đi bộ trở về mất khoảng nửa giờ đồng hồ.
Đàn Ninh hơi suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn gật đầu, anh quay đầu bước ra ngoài đi về hướng khách sạn.
Vào tháng tư Vienna vẫn còn rất lạnh.
Ở cái thành phố hoang vắng này, vào thời gian này con đường trước sau trăm mét đều không thấy có bóng người, thỉnh thoảng bọn họ đi ngang qua một quán ăn mới thấy khách hàng tốp năm tốp ba đi ra khỏi quán hoặc đứng ở cửa hút thuốc chào tạm biệt.
Nhan Xảo và Đàn Ninh đi trên đường cách nhau khoảng nửa mét.
Cô nhìn theo bóng dáng của Đàn Ninh, do dự một lúc cuối cùng vẫn mở miệng: “Có thuận lợi không?”
Đàn Ninh nghĩ một lúc rồi trả lời: “Cũng ổn. Lần này vì hợp đồng với Isabella đã được ký kết thành công cho nên có rất nhiều nhà đầu tư trong nước cũng muốn được chia miếng bánh này.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nhan Xảo hơi mỉm cười.
Khoảnh khắc này Đàn Ninh chỉ cảm thấy dưới ánh sáng nhu hòa chiếu tới, Nhan Xảo xinh đẹp đến mức khiến anh nhất thời không thể rời mắt.
Đàn Ninh phải thừa nhận con mắt chọn phụ nữ của Dương Thư đúng là rất tinh tường.
Anh lấy lại bình tĩnh hỏi: “Cô xong chưa?”
“Xong rồi.”
Đàn Ninh gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Nhan Xảo đuổi theo: “Cái đó, tôi phải nói trước cho anh biết, trước kia hầu như tôi chỉ tham gia các buổi tụ hội của tác giả, chưa từng tham gia kiểu quy cách xã giao thế này...”
“Không sao cả, cứ coi tôi là Dương Thư là được.”
Ngay khi Đàn Ninh nói như vậy, Nhan Xảo cũng sửng sốt một chút.
Đã một thời gian rồi Nhan Xảo không nhớ tới Dương Thư.
Nếu không phải buổi tối nay Đàn Ninh bỗng nhiên nhắc tới Dương Thư thì dường như Nhan Xảo đã suýt chút nữa quên vì sao mình lại xuất hiện bên cạnh Đàn Ninh.
Ngay từ đầu đều là vì Dương Thư!
Đến bây giờ Dương Thư vẫn chưa liên lạc với cô, không biết anh ta đang ở cái xó nào trên thế giới, cũng không biết sống thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tối hôm đó sau khi rời khỏi phòng tiệc, việc đầu tiên Đàn Ninh làm là cởi bỏ chiếc nơ của mình rồi nhét vào trong túi.
Đến cửa khách sạn, xe đưa đón bọn họ về khách sạn đã chờ sẵn bên ngoài, Đàn Ninh đi đến ghế sau nhưng lại bị Nhan Xảo ở phía sau gọi lại: “Đàn Ninh...”
Đàn Ninh nửa nghiêng người lại: “Sao thế?”
“Chúng ta... đi bộ trở về được không?”
Sảnh tổ chức tiệc cách khách sạn bọn họ ở không xa lắm, đi bộ trở về mất khoảng nửa giờ đồng hồ.
Đàn Ninh hơi suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn gật đầu, anh quay đầu bước ra ngoài đi về hướng khách sạn.
Vào tháng tư Vienna vẫn còn rất lạnh.
Ở cái thành phố hoang vắng này, vào thời gian này con đường trước sau trăm mét đều không thấy có bóng người, thỉnh thoảng bọn họ đi ngang qua một quán ăn mới thấy khách hàng tốp năm tốp ba đi ra khỏi quán hoặc đứng ở cửa hút thuốc chào tạm biệt.
Nhan Xảo và Đàn Ninh đi trên đường cách nhau khoảng nửa mét.
Cô nhìn theo bóng dáng của Đàn Ninh, do dự một lúc cuối cùng vẫn mở miệng: “Có thuận lợi không?”
Đàn Ninh nghĩ một lúc rồi trả lời: “Cũng ổn. Lần này vì hợp đồng với Isabella đã được ký kết thành công cho nên có rất nhiều nhà đầu tư trong nước cũng muốn được chia miếng bánh này.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nhan Xảo hơi mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro