Cô không muốn kiếm tiền sao?
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Editor: Quỳnh Nguyễn
Cô dường như xuyên qua chuỗi con số, nhìn thấy đã từng....
.........
Cố Lan San không phải họ Cố.
Ban đầu cô họ Diệp, tên là Sở Sở.
Sở Sở xinh đẹp động lòng người.
Cố Lan San người cũng như tên, bộ dạng lúc còn nhỏ xinh đẹp động lòng người, nhất là một đôi mắt to ngập nước, đen nhánh sáng long lanh đặc biệt hút hồn.
Trước lúc Cố Lan San chín tuổi, không sống ở Bắc Kinh, mà là ở trong một trấn nhỏ ở vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh tuyệt đẹp, không khí mát mẻ.
Thân thế Cố Lan San cũng không tốt, xuất thân từ một gia đình nhỏ, không rõ cha, đi theo mẹ lớn lên.
Nghe người khác nói, mẹ cô trước đây học đại học ở Bắc Kinh, sau đó, một năm kia đột nhiên bỏ học về trấn nhỏ ở, tám tháng sau sinh ra cô.
Lúc Cố Lan San bốn tuổi, mẹ cô gả cho một vị Lão sư dạy trung học ở trong trấn nhỏ, Cố Lan San có một người cha.
Lúc Cố Lan San năm tuổi, mẹ mang thai sau đó sinh ra, Cố Lan San có một người em trai, gia đình hòa thuận, vui vẻ.
Lúc Cố Lan San sáu tuổi, cha đột nhiên bị bệnh, quanh năm phải tiêm và uống thuốc, số tiền đã vượt qua khả năng gánh vác kinh tế của gia đình.
Lúc Cố Lan San bảy tuổi, đã có khả năng chăm sóc em trai, có khả năng nấu cơm, có thể ở chợ đêm bán một chút đồ vật nhỏ giúp mẹ.
Lúc Cố Lan San tám tuổi, bởi vì có người bắt nạt em trai, một mình cô đuổi đi mấy nam hài tử nghịch ngợm cùng tuổi, từ đó về sau, cô càng trở nên mạnh mẽ, tuổi còn nhỏ, đã học được làm sao cho chính mình không chịu ủy khuất, ăn miếng trả miếng.
Đến lúc Cố Lan San chín tuổi, bệnh của cha đột nhiên tăng thêm, cần một số tiền lớn, mẹ của cô lấy nước mắt rửa mặt, sau đó cắn chặt răng đi Bắc Kinh một chuyến. Lúc trở về, dẫn theo hai người mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, một nam một nữ, nam mặc một bộ tây trang thẳng tắp, nữ mặc bộ váy màu trắng toát lên vẻ hòa nhã. Bọn họ coi cô như một món đồ chơi ở cửa hàng, đánh giá từ trên xuống dưới một chút, cho đến khi người phụ nữ hài lòng gật gật đầu, nam nhân kia liền đưa cho mẹ cô một tờ chi phiếu. Mẹ cô nói với cô thật xin lỗi, sau đó quay người rời khỏi. Sau đó, cô bị hai người kia mang đến một chiếc xe đăt tiền có rèm che.
Chiếc xe đắt tiền bắt đầu khởi động mang cô đi, rời xa trấn nhỏ vùng sông nước Giang Nam nơi cô lớn lên, rời xa mẹ và nhà của cô. Ở trong xe, cô khóc nức nở, từ nhỏ cô đã mạnh mẽ, té ngã trên đất đều là chịu đựng đứng lên, rất ít khóc, nhưng bây giờ cô lại khóc to. Xe có rèm che không có chút dấu hiệu dừng lại, vẫn chạy đến Bắc Kinh.
Trong Bắc Kinh có nhà cao tầng Cố Lan San chưa bao giờ thấy qua, có quá nhiều chiếc xe Cố Lan San chưa bao giờ thấy, còn có biệt thự xinh đẹp Cố Lan San chưa bao giờ thấy qua.
Cái biệt thự xinh đẹp này là nhà mới của cô.
Biệt thự ba lầu rất đẹp, kính cửa sổ sáng ngời mà lại trong suốt.
Cố Lan San bị hai người kia mang vào trong nhà, phòng khách rất lớn, có hai nam nữ trung niên ngồi ở trên ghế sofa, hai người mang cô vào liền chào bọn họ: "Cố tiên sinh, Cố phu nhân."
Cố phu nhân đeo vàng đội bạc, khắp người đều là kim cương sáng lấp lánh, mắt Cố Lan San nhìn vào có chút không mở ra được.
Cô cũng không biết qua bao lâu, Cố phu nhân mới ôn hoà nói một câu: "Về sau ngươi là con gái Cố gia, tên là Cố Lan San."
Cố Lan San còn chưa kịp nói chuyện, liền có một tiếng cười êm tai truyền đến.......
.........
Cố Lan San không phải họ Cố.
Ban đầu cô họ Diệp, tên là Sở Sở.
Sở Sở xinh đẹp động lòng người.
Cố Lan San người cũng như tên, bộ dạng lúc còn nhỏ xinh đẹp động lòng người, nhất là một đôi mắt to ngập nước, đen nhánh sáng long lanh đặc biệt hút hồn.
Trước lúc Cố Lan San chín tuổi, không sống ở Bắc Kinh, mà là ở trong một trấn nhỏ ở vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh tuyệt đẹp, không khí mát mẻ.
Thân thế Cố Lan San cũng không tốt, xuất thân từ một gia đình nhỏ, không rõ cha, đi theo mẹ lớn lên.
Nghe người khác nói, mẹ cô trước đây học đại học ở Bắc Kinh, sau đó, một năm kia đột nhiên bỏ học về trấn nhỏ ở, tám tháng sau sinh ra cô.
Lúc Cố Lan San bốn tuổi, mẹ cô gả cho một vị Lão sư dạy trung học ở trong trấn nhỏ, Cố Lan San có một người cha.
Lúc Cố Lan San năm tuổi, mẹ mang thai sau đó sinh ra, Cố Lan San có một người em trai, gia đình hòa thuận, vui vẻ.
Lúc Cố Lan San sáu tuổi, cha đột nhiên bị bệnh, quanh năm phải tiêm và uống thuốc, số tiền đã vượt qua khả năng gánh vác kinh tế của gia đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Cố Lan San bảy tuổi, đã có khả năng chăm sóc em trai, có khả năng nấu cơm, có thể ở chợ đêm bán một chút đồ vật nhỏ giúp mẹ.
Lúc Cố Lan San tám tuổi, bởi vì có người bắt nạt em trai, một mình cô đuổi đi mấy nam hài tử nghịch ngợm cùng tuổi, từ đó về sau, cô càng trở nên mạnh mẽ, tuổi còn nhỏ, đã học được làm sao cho chính mình không chịu ủy khuất, ăn miếng trả miếng.
Đến lúc Cố Lan San chín tuổi, bệnh của cha đột nhiên tăng thêm, cần một số tiền lớn, mẹ của cô lấy nước mắt rửa mặt, sau đó cắn chặt răng đi Bắc Kinh một chuyến. Lúc trở về, dẫn theo hai người mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, một nam một nữ, nam mặc một bộ tây trang thẳng tắp, nữ mặc bộ váy màu trắng toát lên vẻ hòa nhã. Bọn họ coi cô như một món đồ chơi ở cửa hàng, đánh giá từ trên xuống dưới một chút, cho đến khi người phụ nữ hài lòng gật gật đầu, nam nhân kia liền đưa cho mẹ cô một tờ chi phiếu. Mẹ cô nói với cô thật xin lỗi, sau đó quay người rời khỏi. Sau đó, cô bị hai người kia mang đến một chiếc xe đăt tiền có rèm che.
Chiếc xe đắt tiền bắt đầu khởi động mang cô đi, rời xa trấn nhỏ vùng sông nước Giang Nam nơi cô lớn lên, rời xa mẹ và nhà của cô. Ở trong xe, cô khóc nức nở, từ nhỏ cô đã mạnh mẽ, té ngã trên đất đều là chịu đựng đứng lên, rất ít khóc, nhưng bây giờ cô lại khóc to. Xe có rèm che không có chút dấu hiệu dừng lại, vẫn chạy đến Bắc Kinh.
Trong Bắc Kinh có nhà cao tầng Cố Lan San chưa bao giờ thấy qua, có quá nhiều chiếc xe Cố Lan San chưa bao giờ thấy, còn có biệt thự xinh đẹp Cố Lan San chưa bao giờ thấy qua.
Cái biệt thự xinh đẹp này là nhà mới của cô.
Biệt thự ba lầu rất đẹp, kính cửa sổ sáng ngời mà lại trong suốt.
Cố Lan San bị hai người kia mang vào trong nhà, phòng khách rất lớn, có hai nam nữ trung niên ngồi ở trên ghế sofa, hai người mang cô vào liền chào bọn họ: "Cố tiên sinh, Cố phu nhân."
Cố phu nhân đeo vàng đội bạc, khắp người đều là kim cương sáng lấp lánh, mắt Cố Lan San nhìn vào có chút không mở ra được.
Cô cũng không biết qua bao lâu, Cố phu nhân mới ôn hoà nói một câu: "Về sau ngươi là con gái Cố gia, tên là Cố Lan San."
Cố Lan San còn chưa kịp nói chuyện, liền có một tiếng cười êm tai truyền đến.......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro