Cô thật đáng ghét!
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Cố Lan San ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nữ hài mặc váy công chúa màu hồng nhạt nắm tay một vị thiếu niên mặc sơ mi trắng từ trên lầu đi
xuống.
Nữ hài rất đẹp, da trắng như tuyết, thiếu niên rất tuấn tú, phong thái hiên ngang.
Hình ảnh như vậy, giống như là cảnh tượng Cố Lan San nhìn thấy trong phim thần tượng.
Cố Lan San nhìn xong có chút ngây người, mãi vẫn chưa hoàn hồn, cho đến khi có một tiếng cười trào phúng truyền đến, Cố Lan San mới phát hiện, ở lan can lầu hai còn có một thiếu niên đang nằm bò ở đó.
Bộ dạng người thiếu niên này... Cố Lan San chín tuổi vắt hết óc suy nghĩ, mới nghĩ ra được một từ để hình dung, đó chính là xinh đẹp!
Người thiếu niên này bộ dạng rất xinh đẹp!
Anh đẹp giống như trong tranh, so với hình ảnh hai người thiếu nữ cùng thiếu niên xinh đẹp sóng vai đứng chung một chỗ thành cảnh đẹp ý vui thì anh vẫn xinh đẹp hơn nhiều!
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên trên người anh, làm cho quanh người anh như có một viền vàng. Cửa sổ mở ra, gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào, tóc đen mềm mại của anh hơi hơi bay, làm cho đôi mắt mỹ lệ của anh lay động.
Thiếu niên như vậy, xinh đẹp đến nỗi không chân thật.
Trong nháy mắt đó Cố Lan San cho rằng chính mình gặp thiên sứ trong truyền thuyết.
Đương nhiên, ý nghĩ này Cố Lan San chỉ giữ lại trong nháy mắt.
Bởi vì một giây sau, anh nhếch môi cười như một đóa hoa xinh đẹp, mang theo lời nói độc ác, nói ra ba chữ: "Quê mùa!"
Thiên sứ nháy mắt biến thành ác ma!
.....
Cố Lan San chớp chớp mắt, mang chính mình từ trong hồi ức từ trong hồi ức kéo ra ngoài.
Có lẽ ở trong mắt người khác, Cố Lan San cô là may mắn.
Cố gia ở Bắc Kinh xem như là danh môn vọng tộc, ở ngoài xã hội làm rất nhiều việc thiện, ví dụ như nhận nuôi Cố Lan San cô, nhưng trên thực tế là mua cô về.
Cố Gia cũng không có đối xử tệ với cô, đối với cô xem như hài hòa, quần áo đẹp thức ăn ngon, sinh hoạt xa xỉ.
Nhưng mà đối với Cố Lan San mà nói, trong một đêm cô từ trấn nhỏ ở vùng sông nước Giang Nam bước vào đế đô mấy ngàn năm tích lũy, cũng không phải một chuyện may mắn. Cô ứng phó không kịp cái thay đổi này, trong một đêm liền trưởng thành và hiểu biết hơn.
Cô biết mẹ đẻ của mình bán cô, không cần cô nữa.
Cô cũng biết tuy cô là con gái Cố Gia, nhưng cuối cùng vẫn là một người ngoài cuộc.
Cho nên cô làm chuyện gì, đều cực kì cẩn thận, ở trong nhà này cô giống như bộ dạng của vai phụ không ai để mắt, dần dần lớn lên.
Càng lớn, Cố Lan San càng hiểu được nhiều điều. Cô dần dần hiểu rõ ràng, thiên hạ không dễ dàng có chuyện tốt. Nuôi quân nhiều ngày dùng binh chỉ một giờ. Đạt được vài thứ nhất định sẽ mất đi vài thứ.
Thật ra Cố Gia nhận nuôi cô, coi cô như một quân cờ có tác dụng.
Bọn họ đối xử tốt với nàng bởi vì cô có chút tác dụng, cô là công cụ của một loại đám hỏi chính trị.
Sẽ bị người bày ở trên mặt bàn, giống như bộ dạng của một món hàng, cò kè mặc cả.
*************
Từ sau hôm ấy, có mấy ngày Cố Lan San đi đường cũng không dám đi trên phạm vi lớn, đại khái qua năm sáu ngày mới khôi phục bình thường.
Mà Thịnh Thế từ ngày đó không còn về nhà.
Nhưng Cố Lan San vẫn có thể nhìn thấy sự tồn tại của anh từ trên truyền hình, trên báo, trên tin tức giải trí.
Mười ngày trôi qua, bước vào tháng kế tiếp, trong tay Cố Lan San không có tiền, không có tiền viện phí cho một tháng tiếp theo, cô rốt cuộc không bình tĩnh nổi nữa.....
Nữ hài rất đẹp, da trắng như tuyết, thiếu niên rất tuấn tú, phong thái hiên ngang.
Hình ảnh như vậy, giống như là cảnh tượng Cố Lan San nhìn thấy trong phim thần tượng.
Cố Lan San nhìn xong có chút ngây người, mãi vẫn chưa hoàn hồn, cho đến khi có một tiếng cười trào phúng truyền đến, Cố Lan San mới phát hiện, ở lan can lầu hai còn có một thiếu niên đang nằm bò ở đó.
Bộ dạng người thiếu niên này... Cố Lan San chín tuổi vắt hết óc suy nghĩ, mới nghĩ ra được một từ để hình dung, đó chính là xinh đẹp!
Người thiếu niên này bộ dạng rất xinh đẹp!
Anh đẹp giống như trong tranh, so với hình ảnh hai người thiếu nữ cùng thiếu niên xinh đẹp sóng vai đứng chung một chỗ thành cảnh đẹp ý vui thì anh vẫn xinh đẹp hơn nhiều!
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên trên người anh, làm cho quanh người anh như có một viền vàng. Cửa sổ mở ra, gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào, tóc đen mềm mại của anh hơi hơi bay, làm cho đôi mắt mỹ lệ của anh lay động.
Thiếu niên như vậy, xinh đẹp đến nỗi không chân thật.
Trong nháy mắt đó Cố Lan San cho rằng chính mình gặp thiên sứ trong truyền thuyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên, ý nghĩ này Cố Lan San chỉ giữ lại trong nháy mắt.
Bởi vì một giây sau, anh nhếch môi cười như một đóa hoa xinh đẹp, mang theo lời nói độc ác, nói ra ba chữ: "Quê mùa!"
Thiên sứ nháy mắt biến thành ác ma!
.....
Cố Lan San chớp chớp mắt, mang chính mình từ trong hồi ức từ trong hồi ức kéo ra ngoài.
Có lẽ ở trong mắt người khác, Cố Lan San cô là may mắn.
Cố gia ở Bắc Kinh xem như là danh môn vọng tộc, ở ngoài xã hội làm rất nhiều việc thiện, ví dụ như nhận nuôi Cố Lan San cô, nhưng trên thực tế là mua cô về.
Cố Gia cũng không có đối xử tệ với cô, đối với cô xem như hài hòa, quần áo đẹp thức ăn ngon, sinh hoạt xa xỉ.
Nhưng mà đối với Cố Lan San mà nói, trong một đêm cô từ trấn nhỏ ở vùng sông nước Giang Nam bước vào đế đô mấy ngàn năm tích lũy, cũng không phải một chuyện may mắn. Cô ứng phó không kịp cái thay đổi này, trong một đêm liền trưởng thành và hiểu biết hơn.
Cô biết mẹ đẻ của mình bán cô, không cần cô nữa.
Cô cũng biết tuy cô là con gái Cố Gia, nhưng cuối cùng vẫn là một người ngoài cuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên cô làm chuyện gì, đều cực kì cẩn thận, ở trong nhà này cô giống như bộ dạng của vai phụ không ai để mắt, dần dần lớn lên.
Càng lớn, Cố Lan San càng hiểu được nhiều điều. Cô dần dần hiểu rõ ràng, thiên hạ không dễ dàng có chuyện tốt. Nuôi quân nhiều ngày dùng binh chỉ một giờ. Đạt được vài thứ nhất định sẽ mất đi vài thứ.
Thật ra Cố Gia nhận nuôi cô, coi cô như một quân cờ có tác dụng.
Bọn họ đối xử tốt với nàng bởi vì cô có chút tác dụng, cô là công cụ của một loại đám hỏi chính trị.
Sẽ bị người bày ở trên mặt bàn, giống như bộ dạng của một món hàng, cò kè mặc cả.
*************
Từ sau hôm ấy, có mấy ngày Cố Lan San đi đường cũng không dám đi trên phạm vi lớn, đại khái qua năm sáu ngày mới khôi phục bình thường.
Mà Thịnh Thế từ ngày đó không còn về nhà.
Nhưng Cố Lan San vẫn có thể nhìn thấy sự tồn tại của anh từ trên truyền hình, trên báo, trên tin tức giải trí.
Mười ngày trôi qua, bước vào tháng kế tiếp, trong tay Cố Lan San không có tiền, không có tiền viện phí cho một tháng tiếp theo, cô rốt cuộc không bình tĩnh nổi nữa.....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro