Du lịch ở Maldivers (8)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 20:39:27
Hàn Thành Trì cũng gật đầu một cái, im lặng đẩy cửa phòng bệnh ra ngoài.
Cố Ân Ân nằm trên giường bệnh nghe được câu cuối kia của Hàn Thành Trì, nghe rất rõ ràng, cô nhìn cô y tá nhỏ thay bình truyền dịch một cách thông thạo, đáy mắt khô lại.
Cô vẫn nghĩ, mình sẽ không cảm nhận được nỗi đau nữa, nhưng khi Hàn Thành Trì nhìn về cô y tá nhỏ, lên tiếng nói, cô bị dị ứng với thuốc giảm đau, ngay lập tức cô cảm thấy rằng trong thế giới này như đang có một độ vật yên ắng, đang bắt đầu chuyển động, nghênh ngang chiếm đoạt giữa lòng ngực cô, giương nanh múa vuốt đau nhói trong lòng cô.
. . .
. . .
Hàn Thành Trì đi ra từ bệnh viện, đứng cạnh xe, ngây ngốc một hồi, mới lên xe, anh nhìn thấy quá khứ của bản thân trong điện thoại trên xe, lấy ra, có 16 cuộc gọi cá nhân chưa nhận, đều là Tô Kiều Kiều gọi tới, mắt anh chợt lóe, ném điện thoại sang một bên, chạy xe ra ngoài.
Bốn giờ sáng, mùa đông ở Bắc Kinh, trời vẫn còn tối om, Hàn Thành Trì lái xe không mục đích, đi lung tung, sau đó càng chạy càng xa, chạy ra đến ngoại thành, đến lúc anh lấy lại tinh thần, anh mới nhận ra mình đã chạy đến một công viên nghĩa trang.
Hàn Thành Trì dừng xe ở ven đường, sau đó đẩy cửa xe ra, đi xuống, cửa công viên không khóa, anh rất thuận lợi đi vào, vòng một chút, đi vòng qua hai bia mộ trước mặt, một là ba anh, một là đứa bé đã mất từ trong bụng Cố Ân Ân.
Hàn Thành Trì nhìn chằm chằm hai bia mộ kia thật lâu, mới cảm thấy bản thân không còn hơi sức, ngồi bệt ra đất.
Anh cảm thấy mình như trúng tà, tim đập vô cùng nhanh.
Lúc anh đẩy cửa Shangri-La, thấy Cố Ân Ân nằm trong vũng máu, tốc độ tim đập của anh tăng vọt.
Anh đã từng thề non hẹn biển với cô gái này, đã bắt đầu từ rất lâu, khắp nơi bao dung cô, thương yêu cô, nhiều năm luôn như vậy, về sau đã biến thành thói quen trong cuộc đời anh. Cho đến khi anh mất cô, phải mất một thời gian giằng co rất dài mới có thể bỏ được thói quen cũ.
Nhưng bây giờ, người con gái mà anh từng thề sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời lại phải trải qua những tháng ngày không chịu nổi. Anh cảm thấy có chút hận, nếu như Cố Ân Ân sống tốt, anh vẫn cho rằng thế gian này công bằng, nhưng tại sao, cô dẫm đạp lên máu thịt của anh để bước đi, khiến anh hy sinh nhiều như vậy, từ bỏ nhiều thứ như vậy mà lại không thể sống dễ chịu?
Tại sao cô phải chịu đựng một cuộc sống như vậy?
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Viên Dạ Minh châu của anh, thế giới của anh, nhưng tại sao khi lọt vào trong tay người khác liền không có ai nhòm ngó tới, bị vứt bỏ đi như một đôi giày rách?
Nếu anh cưới Cố Ân Ân, anh nhất định sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay, đau vì cô, yêu cô, cưng chiều cô.
Không phải cô nói là cô muốn tiền sao?
Anh luôn nghĩ, một ngày nào đó, giàu có sung sướng, anh sẽ đến trước mặt cô để khoe khoang một phen.
Nhưng bây giờ thì thế nào?
Tất cả mọi thứ thay đổi một cách buồn cười như vậy.
. . .
. . .
TT và CLS lo lắng, bởi vì chuyện đêm đó dường như hơi danh chính ngôn thuận như vậy
Nhưng mà công việc của Cố Lan San lại trở nên cực kỳ “danh không chính, ngôn không thuận”.
Người tung tin đồn nhảm có tầm ảnh hưởng rất lớn, huống hồ, bên cạnh Cố Lan San còn có một đám ký giả ráo riết vây quanh.
Cố Ân Ân nằm trên giường bệnh nghe được câu cuối kia của Hàn Thành Trì, nghe rất rõ ràng, cô nhìn cô y tá nhỏ thay bình truyền dịch một cách thông thạo, đáy mắt khô lại.
Cô vẫn nghĩ, mình sẽ không cảm nhận được nỗi đau nữa, nhưng khi Hàn Thành Trì nhìn về cô y tá nhỏ, lên tiếng nói, cô bị dị ứng với thuốc giảm đau, ngay lập tức cô cảm thấy rằng trong thế giới này như đang có một độ vật yên ắng, đang bắt đầu chuyển động, nghênh ngang chiếm đoạt giữa lòng ngực cô, giương nanh múa vuốt đau nhói trong lòng cô.
. . .
. . .
Hàn Thành Trì đi ra từ bệnh viện, đứng cạnh xe, ngây ngốc một hồi, mới lên xe, anh nhìn thấy quá khứ của bản thân trong điện thoại trên xe, lấy ra, có 16 cuộc gọi cá nhân chưa nhận, đều là Tô Kiều Kiều gọi tới, mắt anh chợt lóe, ném điện thoại sang một bên, chạy xe ra ngoài.
Bốn giờ sáng, mùa đông ở Bắc Kinh, trời vẫn còn tối om, Hàn Thành Trì lái xe không mục đích, đi lung tung, sau đó càng chạy càng xa, chạy ra đến ngoại thành, đến lúc anh lấy lại tinh thần, anh mới nhận ra mình đã chạy đến một công viên nghĩa trang.
Hàn Thành Trì dừng xe ở ven đường, sau đó đẩy cửa xe ra, đi xuống, cửa công viên không khóa, anh rất thuận lợi đi vào, vòng một chút, đi vòng qua hai bia mộ trước mặt, một là ba anh, một là đứa bé đã mất từ trong bụng Cố Ân Ân.
Hàn Thành Trì nhìn chằm chằm hai bia mộ kia thật lâu, mới cảm thấy bản thân không còn hơi sức, ngồi bệt ra đất.
Anh cảm thấy mình như trúng tà, tim đập vô cùng nhanh.
Lúc anh đẩy cửa Shangri-La, thấy Cố Ân Ân nằm trong vũng máu, tốc độ tim đập của anh tăng vọt.
Anh đã từng thề non hẹn biển với cô gái này, đã bắt đầu từ rất lâu, khắp nơi bao dung cô, thương yêu cô, nhiều năm luôn như vậy, về sau đã biến thành thói quen trong cuộc đời anh. Cho đến khi anh mất cô, phải mất một thời gian giằng co rất dài mới có thể bỏ được thói quen cũ.
Nhưng bây giờ, người con gái mà anh từng thề sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời lại phải trải qua những tháng ngày không chịu nổi. Anh cảm thấy có chút hận, nếu như Cố Ân Ân sống tốt, anh vẫn cho rằng thế gian này công bằng, nhưng tại sao, cô dẫm đạp lên máu thịt của anh để bước đi, khiến anh hy sinh nhiều như vậy, từ bỏ nhiều thứ như vậy mà lại không thể sống dễ chịu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao cô phải chịu đựng một cuộc sống như vậy?
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Viên Dạ Minh châu của anh, thế giới của anh, nhưng tại sao khi lọt vào trong tay người khác liền không có ai nhòm ngó tới, bị vứt bỏ đi như một đôi giày rách?
Nếu anh cưới Cố Ân Ân, anh nhất định sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay, đau vì cô, yêu cô, cưng chiều cô.
Không phải cô nói là cô muốn tiền sao?
Anh luôn nghĩ, một ngày nào đó, giàu có sung sướng, anh sẽ đến trước mặt cô để khoe khoang một phen.
Nhưng bây giờ thì thế nào?
Tất cả mọi thứ thay đổi một cách buồn cười như vậy.
. . .
. . .
TT và CLS lo lắng, bởi vì chuyện đêm đó dường như hơi danh chính ngôn thuận như vậy
Nhưng mà công việc của Cố Lan San lại trở nên cực kỳ “danh không chính, ngôn không thuận”.
Người tung tin đồn nhảm có tầm ảnh hưởng rất lớn, huống hồ, bên cạnh Cố Lan San còn có một đám ký giả ráo riết vây quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro