Chương 2
2024-11-01 12:50:38
Translators/Editors: Lan Anh, Thumeis, Châu Hạ An
Sarin, đầu óc trống rỗng, bước về khách sạn nơi xe cô vào với những tờ tiền trong tay. Nhân viên nhìn cô đầy bối rối khi cô đi ngang qua họ và tiến về phía sòng bạc, nơi tràn ngập ánh đèn chùm rực rỡ.
Bị choáng ngợp trong chốc lát bởi ánh đèn sáng chói, cô nhắm một mắt lại. Sarin đưa hộ chiếu, cái mà cô mang theo trong túi, và đi về khu vực ngập tràn âm thanh của máy đánh bạc.
“Xin hãy đổi những tờ này.”
Khi nhân viên hỏi về mệnh giá chip, Sarin đếm những tờ tiền nhuốm máu trong tay – năm tờ 100 đô la, tổng cộng là 500 đô. Với ánh mắt run rẩy, Sarin đáp lại nhân viên.
“Với tờ 500 đô này, tôi chỉ cần một chip thôi.”
Nhân viên, sau khi nhìn thấy những tờ tiền dính máu, nhíu mày trong giây lát, nhưng chẳng bao lâu một chip đã xuất hiện từ khe máy. Sarin nhận lấy nó và quay lưng không chút do dự, đi ngang qua những người bảo vệ. Cô lướt qua những người đang chăm chú nhìn màn hình của những máy đánh bạc lấp lánh và những người đang chơi bài với các dealer.
Nếu may mắn vẫn còn ở bên cô, sòng bạc là nơi tốt nhất để thử vận may.
Tình cờ, cô gặp Owen. Dù cô từng mơ hồ nghĩ rằng có thể sẽ không gặp lại anh khi đến đây, cô đã gặp anh, nhưng lại không thể giữ người đàn ông ấy lại.
Dù phải lên chuyến bay quay về, cô vẫn muốn thử vận may của mình thêm một lần nữa. Nếu vận may còn tốt, cô nghĩ mình sẽ gặp lại anh. Cô vẫn chưa quyết định sẽ kể cho anh nghe câu chuyện như thế nào hay ra sao, nhưng Sarin đã nghĩ sẽ đánh cược tất cả vào trò chơi sòng bạc này.
Nó giống hệt như trò chơi mà cô từng chơi với chị gái khi còn nhỏ. Trò chơi mà họ chơi khi không thể quyết định. Đôi khi họ bứt từng cánh hoa, đôi khi họ đặt cược để xem có bao nhiêu chiếc xe đạp trắng sẽ đi ngang qua trước siêu thị.
Sarin dừng lại trước bàn roulette.
Với những con số từ 1 đến 36, số 0 và 00, và 38 số được vẽ trên bảng tròn, trò chơi này yêu cầu người chơi đặt cược vào con số mà quả bóng của dealer sẽ rơi vào. Thường thì mọi người không đưa ra quyết định liều lĩnh bằng cách chỉ chọn một số. Họ sẽ chọn nhiều số, các bên, hoặc màu của các con số chia nhỏ, nhằm hy vọng thắng gấp đôi hoặc gấp ba số tiền.
Vòng quay roulette trong tay dealer quay tròn. Quả bóng trắng bắt đầu xoay nhanh trên bánh xe của roulette.
“Đặt cược xuống, làm ơn.”
Trước tiếng nói của dealer yêu cầu mọi người đặt cược, tất cả người có chip bắt đầu đặt cược. Khi Sarin nhìn những chip được đặt xung quanh cho vui, cô đặt chip tiền của mình lên con số trước mặt mà không kịp đổi sang chip chơi.
Rồi người đàn ông bên cạnh cô chạm vào cánh tay cô khiến chip của cô rơi xuống số 11. Người đàn ông lén lút nhìn cô với ánh mắt thú vị, và chẳng bao lâu sau đặt chip tiền của mình giữa số 11 và số 14.
“Không được đặt cược nữa.”
Tiếng chuông vang lên và lời của dealer về việc không được đặt cược nữa cũng được nghe rõ. Những chuyển động hỗn loạn của đôi tay mọi người dừng lại.
Khi quả bóng trắng lăn quanh bánh xe thêm năm vòng nữa, Sarin nhận ra rằng cô đã bước vào sân thử vận mệnh.
“Số 11.”
Đó là một cược thẳng, mang lại khoản hoàn trả gấp 35 lần cho chip 500 đô khi đặt cược chỉ vào một con số. Sarin nhìn chằm chằm vào con số với ánh mắt không thể tin nổi.
Người đàn ông bên cạnh cô gạt tay cô ra và reo hò khi anh ta thu gom các chip từ dealer.
“Tôi đã đặt cược,”
Sarin phản đối. Khi cô nói với giọng nhỏ nhưng chắc chắn, ánh nhìn của dealer dao động. Ánh mắt người đàn ông ngay lập tức trở nên đáng sợ.
Tình cờ, cả hai đều cược bằng chip tiền. Người đàn ông đã đặt cược chia đôi vào hai con số, mong đợi hoàn trả gấp 17 lần, và tự tin thu cả phần thắng gấp 17 lần của anh ta và gấp 35 lần của cô.
“Đây là cược của tôi. Cô đã làm rơi chip của mình như một kẻ ngốc,” người đàn ông nói, ánh mắt lướt xuống chân Sarin. Ở đó, nằm bên dưới, là một chip 500 đô. Sarin nhìn vào dealer, im lặng cầu xin giúp đỡ, nhưng dealer cười ngượng ngùng và không can thiệp vào cuộc tranh chấp.
Dù dealer có nhìn thấy rõ thì anh ta cũng không thể can thiệp vào những tranh chấp như thế này. Nếu điều anh ta thấy là sai, hoặc thậm chí là đúng, anh ta chắc chắn sẽ bị cuốn vào một cơn đau đầu khủng khiếp. Người đàn ông duỗi bàn tay có hình xăm kéo dài đến tận mu bàn tay. Giọng nói lạo xạo của anh ta vang lên nặng nề.
Khi Sarin sắp yêu cầu xem lại CCTV, ai đó chạm vào vai cô. “Đừng làm vậy. Trừ khi cô muốn bị tìm thấy với viên đạn trong đầu ngoài phố.”
Ai đó thì thầm cảnh báo bằng giọng thấp. Những người đàn ông mặc vest đen đứng phía sau người đàn ông đó đều đang nhìn Sarin.
“Hắn thuộc Red Mafia.”
Đó là lời cảnh báo đừng làm tăng thêm số xác chết đã quá nhiều bị đông lạnh hoặc bị giết ở bất cứ đâu tại Eden City vào buổi sáng. Việc kiểm tra CCTV sẽ là một việc đơn giản, nhưng ngay cả sòng bạc cũng ngại can thiệp vào cuộc tranh chấp này, vì có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Dù điều đó có chắc chắn, đôi môi của Sarin khô khốc trước lời cảnh báo rằng cô chắc chắn sẽ trở thành một xác chết ngay khi bước ra khỏi khách sạn.
Người phụ nữ đưa ra lời cảnh báo khẽ chép miệng.
Khi 35 lần vận may đến, thì tai họa tự nhiên cũng theo sau. Những người đã biết rằng người đàn ông đó thuộc Red Mafia đều giữ khoảng cách và tránh xa hắn. Sarin là người duy nhất đã đặt cược bên cạnh hắn tại bàn roulette.
Người đàn ông, có vẻ hài lòng với lời giải thích của người xen vào đã giải quyết mọi xung đột, ném một chip cho cô. Người phụ nữ vừa thương hại Sarin vui vẻ nhận lấy chip 500 đô và reo hò. Đôi môi rách của hắn nở nụ cười mãn nguyện khi nhìn cô ta.
"Vì sao không nhặt lại chip mà cô đã làm rơi? Lần này, thử đặt cược đi. Có thể nữ thần may mắn sẽ đứng về phía cô đấy."
Người đàn ông cười khúc khích và nói với giọng tiếng Anh khó hiểu. Từ lúc nào nắm tay của Sarin đã siết chặt lại, và lòng bàn tay rách nát đau nhói khi móng tay cắm sâu vào. Cơn đau sắc bén kéo cô trở về với thực tại.
Không sao. Dù gì đó cũng không phải tiền của cô.
Gấp 35 lần.
Con số hoa mắt hiện lên trong đầu Sarin một cách tự động, nhưng không đáng để đánh đổi mạng sống. Cô nhớ lại nỗi sợ hãi khi nhìn thấy một cái xác đông cứng trên đường phố vào ngày đầu tiên. Tốt hơn là sống sót. Tốt hơn là sống sót…
Có lẽ số tiền đó có thể giải quyết được mọi chuyện.
Con người thực sự rất xảo quyệt. Cô chỉ định thử vận may còn sót lại của mình, thế nhưng, cô lại cảm thấy buồn bực vì số tiền đã bay khỏi tầm tay.
Rầm!
Kỳ lạ thay, ngực cô rực cháy với cơn giận nóng bỏng. Khi cô sắp bật khóc, một âm thanh va chạm vang lên khiến cô quay đầu lại. Nửa người trên của ai đó bị mắc kẹt vào máy đánh bạc cạnh bàn roulette. Đầu người đó lọt thỏm vào màn hình bị vỡ, và tay chân thì giãy giụa.
Rồi, đôi găng tay da đang siết cổ người đó hiện rõ. Chậm rãi, ánh nhìn của Sarin dõi theo để xác nhận chủ nhân của đôi găng tay.
“Nếu đã định phá hoại một cách vụng về như vậy, vị khách không nên bắt đầu.”
Vài lọn tóc đen gọn gàng rủ xuống trán anh ta. Đôi mắt vàng sáng lên rực rỡ, tựa như màu của ánh đèn chùm. Người đàn ông vừa đưa đối thủ vào máy đánh bạc với đôi mắt sáng ngời ấy rút tay lại và phủi tay. Các bảo vệ theo sau anh ta tiếp tục xử lý phần còn lại.
Nhân viên kéo người đàn ông có khuôn mặt đầy máu và bất tỉnh ra khỏi máy và đưa hắn đi đâu đó, trong khi một nhân viên khác, vẫn mỉm cười, đặt biển “Hỏng” trước máy đánh bạc.
Những người hiếu kỳ, đã tụ tập quanh vụ lộn xộn một lát, nhanh chóng tản ra và quay lại trò chơi của mình.
Một người đàn ông trong bộ vest bóng bẩy bước trên tấm thảm đỏ, từ từ tháo găng tay da ra từng chiếc một. Mỗi cử động uyển chuyển khiến bộ vest vừa khít của anh ta làm nổi bật dáng vẻ cơ bắp bên trong.
“Có vấn đề gì sao?”
Anh ta tiến về phía Sarin, người đang đứng im lặng, hỏi bằng giọng công việc.
“Đã bao lâu rồi, Owen? Ở đây không có vấn đề gì cả. Đúng không, thưa cô?”
Một biểu hiện bại trận thoáng qua gương mặt người đàn ông trong giây lát. Tuy nhiên, hắn đứng dậy một cách thản nhiên và vỗ nhẹ vào lưng Owen, trấn an rằng không có vấn đề gì.
Sarin nhỏ nhắn đến mức cô phải ngước lên mới nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông. Chiều cao 160 cm của cô là mức trung bình ở quê nhà, nhưng ở đây, trông cô nhỏ bé và mỏng manh.
Owen nghiêng đầu xuống, nhìn đỉnh đầu của Sarin. Gương mặt nhợt nhạt của cô khuất sau mái tóc dài. Nhìn thấy cô như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, anh nhíu mày mà không buồn ngoái nhìn người đàn ông phía sau đang vỗ vai mình.
Đôi tay vừa rồi còn khiến người ta không rõ đối phương sống chết ra sao, giờ lại vươn ra về phía những con chip.
Rồi, như thể anh đã quan sát từ trước, Owen định vị chính xác con chip 500 đô mà gã đàn ông kia khẳng định là mình đã đặt cược.
"Nó bị dính máu."
Đó là máu từ lòng bàn tay của Sarin.
Những lời chậm rãi của Owen hướng về phía người đàn ông có dáng vóc nhỏ bé hơn mình. Nụ cười gượng gạo của kẻ ấy trông quen thuộc, nhưng Owen không thể nhớ nổi tên hắn. Anh quay lại đối mặt với người đàn ông và quen thuộc nắm cả hai cổ tay hắn, lật qua lật lại để kiểm tra trong chốc lát.
"O, Owen?"
Sau khi thả một bên tay của hắn, Owen đưa tay kia ra, và một người đàn ông đứng gần đó, với khuôn mặt vô cảm, đặt một con dao vào lòng bàn tay của hắn. Và chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ trở nên căng thẳng.
Sarin, đầu óc trống rỗng, bước về khách sạn nơi xe cô vào với những tờ tiền trong tay. Nhân viên nhìn cô đầy bối rối khi cô đi ngang qua họ và tiến về phía sòng bạc, nơi tràn ngập ánh đèn chùm rực rỡ.
Bị choáng ngợp trong chốc lát bởi ánh đèn sáng chói, cô nhắm một mắt lại. Sarin đưa hộ chiếu, cái mà cô mang theo trong túi, và đi về khu vực ngập tràn âm thanh của máy đánh bạc.
“Xin hãy đổi những tờ này.”
Khi nhân viên hỏi về mệnh giá chip, Sarin đếm những tờ tiền nhuốm máu trong tay – năm tờ 100 đô la, tổng cộng là 500 đô. Với ánh mắt run rẩy, Sarin đáp lại nhân viên.
“Với tờ 500 đô này, tôi chỉ cần một chip thôi.”
Nhân viên, sau khi nhìn thấy những tờ tiền dính máu, nhíu mày trong giây lát, nhưng chẳng bao lâu một chip đã xuất hiện từ khe máy. Sarin nhận lấy nó và quay lưng không chút do dự, đi ngang qua những người bảo vệ. Cô lướt qua những người đang chăm chú nhìn màn hình của những máy đánh bạc lấp lánh và những người đang chơi bài với các dealer.
Nếu may mắn vẫn còn ở bên cô, sòng bạc là nơi tốt nhất để thử vận may.
Tình cờ, cô gặp Owen. Dù cô từng mơ hồ nghĩ rằng có thể sẽ không gặp lại anh khi đến đây, cô đã gặp anh, nhưng lại không thể giữ người đàn ông ấy lại.
Dù phải lên chuyến bay quay về, cô vẫn muốn thử vận may của mình thêm một lần nữa. Nếu vận may còn tốt, cô nghĩ mình sẽ gặp lại anh. Cô vẫn chưa quyết định sẽ kể cho anh nghe câu chuyện như thế nào hay ra sao, nhưng Sarin đã nghĩ sẽ đánh cược tất cả vào trò chơi sòng bạc này.
Nó giống hệt như trò chơi mà cô từng chơi với chị gái khi còn nhỏ. Trò chơi mà họ chơi khi không thể quyết định. Đôi khi họ bứt từng cánh hoa, đôi khi họ đặt cược để xem có bao nhiêu chiếc xe đạp trắng sẽ đi ngang qua trước siêu thị.
Sarin dừng lại trước bàn roulette.
Với những con số từ 1 đến 36, số 0 và 00, và 38 số được vẽ trên bảng tròn, trò chơi này yêu cầu người chơi đặt cược vào con số mà quả bóng của dealer sẽ rơi vào. Thường thì mọi người không đưa ra quyết định liều lĩnh bằng cách chỉ chọn một số. Họ sẽ chọn nhiều số, các bên, hoặc màu của các con số chia nhỏ, nhằm hy vọng thắng gấp đôi hoặc gấp ba số tiền.
Vòng quay roulette trong tay dealer quay tròn. Quả bóng trắng bắt đầu xoay nhanh trên bánh xe của roulette.
“Đặt cược xuống, làm ơn.”
Trước tiếng nói của dealer yêu cầu mọi người đặt cược, tất cả người có chip bắt đầu đặt cược. Khi Sarin nhìn những chip được đặt xung quanh cho vui, cô đặt chip tiền của mình lên con số trước mặt mà không kịp đổi sang chip chơi.
Rồi người đàn ông bên cạnh cô chạm vào cánh tay cô khiến chip của cô rơi xuống số 11. Người đàn ông lén lút nhìn cô với ánh mắt thú vị, và chẳng bao lâu sau đặt chip tiền của mình giữa số 11 và số 14.
“Không được đặt cược nữa.”
Tiếng chuông vang lên và lời của dealer về việc không được đặt cược nữa cũng được nghe rõ. Những chuyển động hỗn loạn của đôi tay mọi người dừng lại.
Khi quả bóng trắng lăn quanh bánh xe thêm năm vòng nữa, Sarin nhận ra rằng cô đã bước vào sân thử vận mệnh.
“Số 11.”
Đó là một cược thẳng, mang lại khoản hoàn trả gấp 35 lần cho chip 500 đô khi đặt cược chỉ vào một con số. Sarin nhìn chằm chằm vào con số với ánh mắt không thể tin nổi.
Người đàn ông bên cạnh cô gạt tay cô ra và reo hò khi anh ta thu gom các chip từ dealer.
“Tôi đã đặt cược,”
Sarin phản đối. Khi cô nói với giọng nhỏ nhưng chắc chắn, ánh nhìn của dealer dao động. Ánh mắt người đàn ông ngay lập tức trở nên đáng sợ.
Tình cờ, cả hai đều cược bằng chip tiền. Người đàn ông đã đặt cược chia đôi vào hai con số, mong đợi hoàn trả gấp 17 lần, và tự tin thu cả phần thắng gấp 17 lần của anh ta và gấp 35 lần của cô.
“Đây là cược của tôi. Cô đã làm rơi chip của mình như một kẻ ngốc,” người đàn ông nói, ánh mắt lướt xuống chân Sarin. Ở đó, nằm bên dưới, là một chip 500 đô. Sarin nhìn vào dealer, im lặng cầu xin giúp đỡ, nhưng dealer cười ngượng ngùng và không can thiệp vào cuộc tranh chấp.
Dù dealer có nhìn thấy rõ thì anh ta cũng không thể can thiệp vào những tranh chấp như thế này. Nếu điều anh ta thấy là sai, hoặc thậm chí là đúng, anh ta chắc chắn sẽ bị cuốn vào một cơn đau đầu khủng khiếp. Người đàn ông duỗi bàn tay có hình xăm kéo dài đến tận mu bàn tay. Giọng nói lạo xạo của anh ta vang lên nặng nề.
Khi Sarin sắp yêu cầu xem lại CCTV, ai đó chạm vào vai cô. “Đừng làm vậy. Trừ khi cô muốn bị tìm thấy với viên đạn trong đầu ngoài phố.”
Ai đó thì thầm cảnh báo bằng giọng thấp. Những người đàn ông mặc vest đen đứng phía sau người đàn ông đó đều đang nhìn Sarin.
“Hắn thuộc Red Mafia.”
Đó là lời cảnh báo đừng làm tăng thêm số xác chết đã quá nhiều bị đông lạnh hoặc bị giết ở bất cứ đâu tại Eden City vào buổi sáng. Việc kiểm tra CCTV sẽ là một việc đơn giản, nhưng ngay cả sòng bạc cũng ngại can thiệp vào cuộc tranh chấp này, vì có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Dù điều đó có chắc chắn, đôi môi của Sarin khô khốc trước lời cảnh báo rằng cô chắc chắn sẽ trở thành một xác chết ngay khi bước ra khỏi khách sạn.
Người phụ nữ đưa ra lời cảnh báo khẽ chép miệng.
Khi 35 lần vận may đến, thì tai họa tự nhiên cũng theo sau. Những người đã biết rằng người đàn ông đó thuộc Red Mafia đều giữ khoảng cách và tránh xa hắn. Sarin là người duy nhất đã đặt cược bên cạnh hắn tại bàn roulette.
Người đàn ông, có vẻ hài lòng với lời giải thích của người xen vào đã giải quyết mọi xung đột, ném một chip cho cô. Người phụ nữ vừa thương hại Sarin vui vẻ nhận lấy chip 500 đô và reo hò. Đôi môi rách của hắn nở nụ cười mãn nguyện khi nhìn cô ta.
"Vì sao không nhặt lại chip mà cô đã làm rơi? Lần này, thử đặt cược đi. Có thể nữ thần may mắn sẽ đứng về phía cô đấy."
Người đàn ông cười khúc khích và nói với giọng tiếng Anh khó hiểu. Từ lúc nào nắm tay của Sarin đã siết chặt lại, và lòng bàn tay rách nát đau nhói khi móng tay cắm sâu vào. Cơn đau sắc bén kéo cô trở về với thực tại.
Không sao. Dù gì đó cũng không phải tiền của cô.
Gấp 35 lần.
Con số hoa mắt hiện lên trong đầu Sarin một cách tự động, nhưng không đáng để đánh đổi mạng sống. Cô nhớ lại nỗi sợ hãi khi nhìn thấy một cái xác đông cứng trên đường phố vào ngày đầu tiên. Tốt hơn là sống sót. Tốt hơn là sống sót…
Có lẽ số tiền đó có thể giải quyết được mọi chuyện.
Con người thực sự rất xảo quyệt. Cô chỉ định thử vận may còn sót lại của mình, thế nhưng, cô lại cảm thấy buồn bực vì số tiền đã bay khỏi tầm tay.
Rầm!
Kỳ lạ thay, ngực cô rực cháy với cơn giận nóng bỏng. Khi cô sắp bật khóc, một âm thanh va chạm vang lên khiến cô quay đầu lại. Nửa người trên của ai đó bị mắc kẹt vào máy đánh bạc cạnh bàn roulette. Đầu người đó lọt thỏm vào màn hình bị vỡ, và tay chân thì giãy giụa.
Rồi, đôi găng tay da đang siết cổ người đó hiện rõ. Chậm rãi, ánh nhìn của Sarin dõi theo để xác nhận chủ nhân của đôi găng tay.
“Nếu đã định phá hoại một cách vụng về như vậy, vị khách không nên bắt đầu.”
Vài lọn tóc đen gọn gàng rủ xuống trán anh ta. Đôi mắt vàng sáng lên rực rỡ, tựa như màu của ánh đèn chùm. Người đàn ông vừa đưa đối thủ vào máy đánh bạc với đôi mắt sáng ngời ấy rút tay lại và phủi tay. Các bảo vệ theo sau anh ta tiếp tục xử lý phần còn lại.
Nhân viên kéo người đàn ông có khuôn mặt đầy máu và bất tỉnh ra khỏi máy và đưa hắn đi đâu đó, trong khi một nhân viên khác, vẫn mỉm cười, đặt biển “Hỏng” trước máy đánh bạc.
Những người hiếu kỳ, đã tụ tập quanh vụ lộn xộn một lát, nhanh chóng tản ra và quay lại trò chơi của mình.
Một người đàn ông trong bộ vest bóng bẩy bước trên tấm thảm đỏ, từ từ tháo găng tay da ra từng chiếc một. Mỗi cử động uyển chuyển khiến bộ vest vừa khít của anh ta làm nổi bật dáng vẻ cơ bắp bên trong.
“Có vấn đề gì sao?”
Anh ta tiến về phía Sarin, người đang đứng im lặng, hỏi bằng giọng công việc.
“Đã bao lâu rồi, Owen? Ở đây không có vấn đề gì cả. Đúng không, thưa cô?”
Một biểu hiện bại trận thoáng qua gương mặt người đàn ông trong giây lát. Tuy nhiên, hắn đứng dậy một cách thản nhiên và vỗ nhẹ vào lưng Owen, trấn an rằng không có vấn đề gì.
Sarin nhỏ nhắn đến mức cô phải ngước lên mới nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông. Chiều cao 160 cm của cô là mức trung bình ở quê nhà, nhưng ở đây, trông cô nhỏ bé và mỏng manh.
Owen nghiêng đầu xuống, nhìn đỉnh đầu của Sarin. Gương mặt nhợt nhạt của cô khuất sau mái tóc dài. Nhìn thấy cô như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, anh nhíu mày mà không buồn ngoái nhìn người đàn ông phía sau đang vỗ vai mình.
Đôi tay vừa rồi còn khiến người ta không rõ đối phương sống chết ra sao, giờ lại vươn ra về phía những con chip.
Rồi, như thể anh đã quan sát từ trước, Owen định vị chính xác con chip 500 đô mà gã đàn ông kia khẳng định là mình đã đặt cược.
"Nó bị dính máu."
Đó là máu từ lòng bàn tay của Sarin.
Những lời chậm rãi của Owen hướng về phía người đàn ông có dáng vóc nhỏ bé hơn mình. Nụ cười gượng gạo của kẻ ấy trông quen thuộc, nhưng Owen không thể nhớ nổi tên hắn. Anh quay lại đối mặt với người đàn ông và quen thuộc nắm cả hai cổ tay hắn, lật qua lật lại để kiểm tra trong chốc lát.
"O, Owen?"
Sau khi thả một bên tay của hắn, Owen đưa tay kia ra, và một người đàn ông đứng gần đó, với khuôn mặt vô cảm, đặt một con dao vào lòng bàn tay của hắn. Và chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ trở nên căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro