Độc Dược Chết Người: Tình Yêu Của Ông Trùm Mafia
SỰ DỊU DÀNG KHÓ...
Army
2024-08-22 18:18:47
Tại một căn chung cư cao cấp, bên ngoài một căn hộ ở lầu sáu, tiếng chuông cửa vang lên không ngớt, khiến cho người bên trong cũng phải tỉnh lại trong cơn buồn ngủ.
Giang Tâm Ngôn bực bội bật dậy từ trên giường, hai mắt mơ màng nhìn về phía cửa, phát cáu chửi thề một câu sau đó đi nhanh ra khỏi phòng ngủ hướng về phía cửa căn hộ.
Mới sáng sớm không biết tên chết bầm nào làm phiền cậu ngủ, nếu không có chuyện quan trọng cậu thề sẽ mắng chết tên kia. Nghĩ xong xuôi, cậu cầm lấy tay nắm cửa vặn mạnh một cái, "cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Đập vào mắt cậu là khuôn mặt tiều tụy của Bạch Cẩn, thấy cậu mở cửa khuôn mặt anh trở nên tươi tắn hơn. Mày cậu nhíu chặt lại, hiển nhiên là không vui, khó chịu hỏi :
"Anh tới đây làm gì?"
"Anh...muốn gặp em." Bạch Cẩn nhẹ nhàng đáp, ánh mắt có chút đượm buồn nhìn Giang Tầm Ngôn, "A Ngôn, anh nhớ em...
"Hừ! Anh đến đây chỉ để nói cái này?" Cậu bực bội nhìn anh, hằng giọng nói.
Bạch Cẩn gật đầu, nhìn Giang Tầm Ngôn với ánh mắt cầu xin. Vì chuyện của chị dâu mà Giang Tầm Ngôn đã giận lây anh đến bây giờ, thật sự Bạch Cẩn rất khổ sở, may mắn thay anh cả báo tin đã tìm được chị dâu, cho nên anh mới tức tốc chạy đến đây tìm cậu.
"Vậy nói xong rồi thì về đi. Tôi còn phải đi ngủ." Giang Tầm Ngôn liếc xéo Bạch Cẩn một cái, định đóng cửa thì bị anh chặn lại.
"A Ngôn, bây giờ chị dâu đã không sao rồi... Đừng giận anh nữa được không?" Bạch Cẩn khẽ thở dài, dịu dàng cất lời."Ai nói tôi giận anh chứ!" Cậu đảo mắt đi chỗ khác, chột dạ nói, cánh tay cầm
cửa buông lỏng.
Thấy cậu mất cảnh giác, Bạch Cẩn thừa cơ hội ôm lấy eo cậu đẩy vào bên trong, một chân khẽ đẩy nhẹ cánh cửa, thành công đóng lại.
Thân thể Bạch Cẩn áp sát thân thể Giang Tầm Ngôn vào bức tường bên cạnh, không để cậu có cơ hội phản kháng mà cúi người xuống chiếm lĩnh đôi môi đỏ mọng kia, từ dịu dàng đến mạnh liệt, dường như muốn thỏa mãn dục vọng đã kìm nén rất lâu.
Phải nói trong khoảng thời gian họ chiến tranh lạnh, Bạch Cẩn rất khổ sở, một bên phải giải quyết đống công việc trong bệnh viện, một bên phải suy nghĩ cách làm sao để dỗ dành Giang Tâm Ngôn, thực sự rất mệt mỏi.
Lúc này đây, khi đã được ôm hôn cậu thỏa mãn, anh mới có thể buông bỏ hết thảy những ưu phiền trong lòng.
"Ưm...anh...anh đồ vô lại!" Giang Tầm Ngôn thở hổn hển nhìn Bạch Cẩn, lắp bắp nói.
"Anh chỉ vô lại với một mình em..." Bạch Cẩn dịu dàng ghé sát vào tai cậu mà thì thầm, khóe môi khẽ
cong
lên.
Hai má Giang Tầm Ngôn phụng phịu, có chút phiếm hồng, cậu quay mặt đi chỗ khác, né tránh hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai.
Thấy được sự ngại ngùng trong mắt cậu, anh thôi ý định trêu chọc, nhẹ nhàng kéo cậu đi về phía sofa ngồi xuống.
"A Ngôn...đừng giận anh nữa nhé.." Bạch Cẩn dịu dàng vuốt ve hai má của cậu, nhỏ giọng cầu xin.
Tâm Giang Tầm Ngôn lúc này đã mềm như lụa, cậu thực sự không có cách nào kháng cự được sự dịu dàng này của anh, trong lòng thầm chửi bản thân không có tiền đồ.
"Ai giận anh chứ! Em mới không có.." Cậu nhỏ giọng phản bác, ánh mắt khẽ liếc nhìn anh.
Nghĩ lại, Giang Tầm Ngôn cảm thấy bản thân cậu thực sự có chút quá đáng, vô duyên vô cớ đổ hết lỗi lầm của Bạch Thiên Kình lên đầu Bạch Cẩn.
Nhưng cũng không trách được cậu, bởi Mạn Lan Đình rất quan trọng với cậu, cô là người thân duy nhất của cậu trên đời này. Thật may cuối cùng Mạn Lan Đình không sao, còn có thể trong họa gặp phúc, tìm được người thân của chị ấy, tất cả thật tốt.
"Được rồi, em không có giận anh." Bạch Cẩn cười cười đáp, ánh mắt dán chặt lên người Giang Tầm Ngôn.
Hồi lâu sau, cả hai đều im lặng nhìn nhau, chẳng biết nói gì, cuối cùng là Giang Tầm Ngôn lên tiếng trước.
"Sắp tới em có công việc phải đến Los Angeles, tiện thể đi thăm chị Tiểu Đình luôn."
"Em đi bao lâu?" Bạch Cẩn có chút buồn hỏi, họ mới làm hòa chưa được bao lâu mà cậu phải đi xa, vui được mới lạ.
"Một tuần, có thể hơn. Cậu thành thật đáp.
Bạch Cẩn khẽ gật đầu, kéo thân thể cậu lại gần, ôm cậu vào lòng. Giang Tầm Ngôn cũng không có phản kháng, mặc kệ Bạch Cẩn muốn làm gì thì làm, cậu biết là anh không nỡ xa cậu, nhưng công việc không thể chậm trễ.
Tại Los Angeles, lúc này trời đã xế chiều, bên trong phòng bệnh của Mạn Lan Đình, cô đã tỉnh lại. Điều khiến cô bất ngờ nhất khi tỉnh lại là sự có mặt của Bạch Thiên Kình, còn có hình như sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm, giống như mất ngủ cả đêm vậy.
Lúc này, Bạch Thiên Kình đang ngồi kiên nhẫn thổi tô cháo trên tay để chuẩn bị bón cho cô, lâu lâu mày hắn lại cau lại.
Mãi một lúc lâu sau, khi tô cháo đã hạ nhiệt hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm, múc một thìa nhỏ đưa đến trước mặt Mạn Lan Đình.
"Em ăn chút cháo đi." Giọng hắn rất nhẹ nhàng, tựa như sợi lông vũ mềm mại quét qua đáy lòng cô.
Mạn Lan Đình có chút không thích ứng được với sự dịu dàng khó cưỡng này của hắn, mày cô khẽ cau lại. Đây thực sự là lần đầu tiên cô thấy hắn kiên nhẫn ngồi thổi cháo, còn tự tay đút cho cô, thực sự rất khó tưởng tượng sẽ có một ngày hắn lại làm những hành động này.
"Không cần, tôi tự ăn được."
Cô có chút bực bội nói, mặc kệ hắn ôn nhu hay dịu dàng đến mức nào thì hiện tại cô vẫn rất giận hắn, sẽ không có chuyện tha thứ dễ dàng.
Trước khi Tô Châu trở về nước Z có dặn cô rằng : "Phải ngược chết hắn, ngược chết tên tra nam Bạch Thiên Kình mới hả dạ! Cậu tuyệt đối không được mềm lòng!"
Dù những lời nói của Tô Châu có chút hơi quá đáng, nhưng cũng có phần đúng khiến Mạn Lan Đình phải suy nghĩ. Cô muốn nhân cơ hội này để ngược hắn một chút, châm ngôn sống của cô là ăn miếng trả miếng, cô tuyệt đối sẽ không để bản thân và bé con phải chịu thiệt.
"Ngoan, mau ăn đi..." Hắn nhỏ giọng dụ dỗ, khẽ nở một nụ cười lưu manh, thốt ra những lời khiến cô xấu hổ, "Nếu em không nghe lời, anh sẽ hôn em.."
"Anh... Cô đỏ mặt nhìn hắn, không nói nên lời, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo hắn đưa đến.
Sau gần nửa tiếng, cô mới ăn xong. Bạch Thiên Kình lại kiên nhẫn giúp cô lau người, sau đó cẩn thận đỡ cô nằm xuống giường, từng hành động của hắn hết mực ôn nhu khiến Mạn Lan Đình phải mở mang tầm mắt.
Một ông trùm mafia khét tiếng chỉ biết đến chém giết, không ngờ cũng có lúc cưng chiều cô, tận tay từng li từng tí chăm sóc cô...
Một người ưu tú như vậy thử hỏi làm sao mà không rung động được đây?
Giang Tâm Ngôn bực bội bật dậy từ trên giường, hai mắt mơ màng nhìn về phía cửa, phát cáu chửi thề một câu sau đó đi nhanh ra khỏi phòng ngủ hướng về phía cửa căn hộ.
Mới sáng sớm không biết tên chết bầm nào làm phiền cậu ngủ, nếu không có chuyện quan trọng cậu thề sẽ mắng chết tên kia. Nghĩ xong xuôi, cậu cầm lấy tay nắm cửa vặn mạnh một cái, "cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Đập vào mắt cậu là khuôn mặt tiều tụy của Bạch Cẩn, thấy cậu mở cửa khuôn mặt anh trở nên tươi tắn hơn. Mày cậu nhíu chặt lại, hiển nhiên là không vui, khó chịu hỏi :
"Anh tới đây làm gì?"
"Anh...muốn gặp em." Bạch Cẩn nhẹ nhàng đáp, ánh mắt có chút đượm buồn nhìn Giang Tầm Ngôn, "A Ngôn, anh nhớ em...
"Hừ! Anh đến đây chỉ để nói cái này?" Cậu bực bội nhìn anh, hằng giọng nói.
Bạch Cẩn gật đầu, nhìn Giang Tầm Ngôn với ánh mắt cầu xin. Vì chuyện của chị dâu mà Giang Tầm Ngôn đã giận lây anh đến bây giờ, thật sự Bạch Cẩn rất khổ sở, may mắn thay anh cả báo tin đã tìm được chị dâu, cho nên anh mới tức tốc chạy đến đây tìm cậu.
"Vậy nói xong rồi thì về đi. Tôi còn phải đi ngủ." Giang Tầm Ngôn liếc xéo Bạch Cẩn một cái, định đóng cửa thì bị anh chặn lại.
"A Ngôn, bây giờ chị dâu đã không sao rồi... Đừng giận anh nữa được không?" Bạch Cẩn khẽ thở dài, dịu dàng cất lời."Ai nói tôi giận anh chứ!" Cậu đảo mắt đi chỗ khác, chột dạ nói, cánh tay cầm
cửa buông lỏng.
Thấy cậu mất cảnh giác, Bạch Cẩn thừa cơ hội ôm lấy eo cậu đẩy vào bên trong, một chân khẽ đẩy nhẹ cánh cửa, thành công đóng lại.
Thân thể Bạch Cẩn áp sát thân thể Giang Tầm Ngôn vào bức tường bên cạnh, không để cậu có cơ hội phản kháng mà cúi người xuống chiếm lĩnh đôi môi đỏ mọng kia, từ dịu dàng đến mạnh liệt, dường như muốn thỏa mãn dục vọng đã kìm nén rất lâu.
Phải nói trong khoảng thời gian họ chiến tranh lạnh, Bạch Cẩn rất khổ sở, một bên phải giải quyết đống công việc trong bệnh viện, một bên phải suy nghĩ cách làm sao để dỗ dành Giang Tâm Ngôn, thực sự rất mệt mỏi.
Lúc này đây, khi đã được ôm hôn cậu thỏa mãn, anh mới có thể buông bỏ hết thảy những ưu phiền trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ưm...anh...anh đồ vô lại!" Giang Tầm Ngôn thở hổn hển nhìn Bạch Cẩn, lắp bắp nói.
"Anh chỉ vô lại với một mình em..." Bạch Cẩn dịu dàng ghé sát vào tai cậu mà thì thầm, khóe môi khẽ
cong
lên.
Hai má Giang Tầm Ngôn phụng phịu, có chút phiếm hồng, cậu quay mặt đi chỗ khác, né tránh hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai.
Thấy được sự ngại ngùng trong mắt cậu, anh thôi ý định trêu chọc, nhẹ nhàng kéo cậu đi về phía sofa ngồi xuống.
"A Ngôn...đừng giận anh nữa nhé.." Bạch Cẩn dịu dàng vuốt ve hai má của cậu, nhỏ giọng cầu xin.
Tâm Giang Tầm Ngôn lúc này đã mềm như lụa, cậu thực sự không có cách nào kháng cự được sự dịu dàng này của anh, trong lòng thầm chửi bản thân không có tiền đồ.
"Ai giận anh chứ! Em mới không có.." Cậu nhỏ giọng phản bác, ánh mắt khẽ liếc nhìn anh.
Nghĩ lại, Giang Tầm Ngôn cảm thấy bản thân cậu thực sự có chút quá đáng, vô duyên vô cớ đổ hết lỗi lầm của Bạch Thiên Kình lên đầu Bạch Cẩn.
Nhưng cũng không trách được cậu, bởi Mạn Lan Đình rất quan trọng với cậu, cô là người thân duy nhất của cậu trên đời này. Thật may cuối cùng Mạn Lan Đình không sao, còn có thể trong họa gặp phúc, tìm được người thân của chị ấy, tất cả thật tốt.
"Được rồi, em không có giận anh." Bạch Cẩn cười cười đáp, ánh mắt dán chặt lên người Giang Tầm Ngôn.
Hồi lâu sau, cả hai đều im lặng nhìn nhau, chẳng biết nói gì, cuối cùng là Giang Tầm Ngôn lên tiếng trước.
"Sắp tới em có công việc phải đến Los Angeles, tiện thể đi thăm chị Tiểu Đình luôn."
"Em đi bao lâu?" Bạch Cẩn có chút buồn hỏi, họ mới làm hòa chưa được bao lâu mà cậu phải đi xa, vui được mới lạ.
"Một tuần, có thể hơn. Cậu thành thật đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Cẩn khẽ gật đầu, kéo thân thể cậu lại gần, ôm cậu vào lòng. Giang Tầm Ngôn cũng không có phản kháng, mặc kệ Bạch Cẩn muốn làm gì thì làm, cậu biết là anh không nỡ xa cậu, nhưng công việc không thể chậm trễ.
Tại Los Angeles, lúc này trời đã xế chiều, bên trong phòng bệnh của Mạn Lan Đình, cô đã tỉnh lại. Điều khiến cô bất ngờ nhất khi tỉnh lại là sự có mặt của Bạch Thiên Kình, còn có hình như sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm, giống như mất ngủ cả đêm vậy.
Lúc này, Bạch Thiên Kình đang ngồi kiên nhẫn thổi tô cháo trên tay để chuẩn bị bón cho cô, lâu lâu mày hắn lại cau lại.
Mãi một lúc lâu sau, khi tô cháo đã hạ nhiệt hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm, múc một thìa nhỏ đưa đến trước mặt Mạn Lan Đình.
"Em ăn chút cháo đi." Giọng hắn rất nhẹ nhàng, tựa như sợi lông vũ mềm mại quét qua đáy lòng cô.
Mạn Lan Đình có chút không thích ứng được với sự dịu dàng khó cưỡng này của hắn, mày cô khẽ cau lại. Đây thực sự là lần đầu tiên cô thấy hắn kiên nhẫn ngồi thổi cháo, còn tự tay đút cho cô, thực sự rất khó tưởng tượng sẽ có một ngày hắn lại làm những hành động này.
"Không cần, tôi tự ăn được."
Cô có chút bực bội nói, mặc kệ hắn ôn nhu hay dịu dàng đến mức nào thì hiện tại cô vẫn rất giận hắn, sẽ không có chuyện tha thứ dễ dàng.
Trước khi Tô Châu trở về nước Z có dặn cô rằng : "Phải ngược chết hắn, ngược chết tên tra nam Bạch Thiên Kình mới hả dạ! Cậu tuyệt đối không được mềm lòng!"
Dù những lời nói của Tô Châu có chút hơi quá đáng, nhưng cũng có phần đúng khiến Mạn Lan Đình phải suy nghĩ. Cô muốn nhân cơ hội này để ngược hắn một chút, châm ngôn sống của cô là ăn miếng trả miếng, cô tuyệt đối sẽ không để bản thân và bé con phải chịu thiệt.
"Ngoan, mau ăn đi..." Hắn nhỏ giọng dụ dỗ, khẽ nở một nụ cười lưu manh, thốt ra những lời khiến cô xấu hổ, "Nếu em không nghe lời, anh sẽ hôn em.."
"Anh... Cô đỏ mặt nhìn hắn, không nói nên lời, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo hắn đưa đến.
Sau gần nửa tiếng, cô mới ăn xong. Bạch Thiên Kình lại kiên nhẫn giúp cô lau người, sau đó cẩn thận đỡ cô nằm xuống giường, từng hành động của hắn hết mực ôn nhu khiến Mạn Lan Đình phải mở mang tầm mắt.
Một ông trùm mafia khét tiếng chỉ biết đến chém giết, không ngờ cũng có lúc cưng chiều cô, tận tay từng li từng tí chăm sóc cô...
Một người ưu tú như vậy thử hỏi làm sao mà không rung động được đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro