Độc Giả Xem Tiểu Thuyết Của Tôi Đói Rồi!
Chương 26
Đồng Sư
2024-11-18 01:14:36
Hôm nay thời tiết hơi se lạnh, ngoài trời thỉnh thoảng lại có gió, thưởng thức một bát canh như thế này chắc chắn sẽ rất dễ chịu.
Nghĩ vậy, Trì An An lấy một loạt hộp nhỏ, múc từng bát canh và đóng gói, vừa đủ mười phần.
Ừm, vậy thì tặng cho mười khách hàng may mắn đầu tiên hôm nay vậy!
Trước khi ra khỏi nhà, Trì An An điều chỉnh lửa để hầm xương, bật camera giám sát trong bếp lên rồi đặt những hộp canh vào thùng giữ nhiệt, bắt đầu buổi bán hàng hôm nay.
Tuy nhiên, khi vừa đẩy xe ăn vặt đến chỗ bán, thấy có hơn chục khách đang đứng chờ, cô có cảm giác không ổn.
Sao mới mở hàng đã có đông người vậy?! Cô chỉ chuẩn bị có mười phần, chắc chắn không đủ cho từng này người!
Trì An An cảm thấy hơi đau đầu. Nếu phân phát bình thường thì những người không nhận được chắc chắn sẽ không vui, mà nếu không tặng ai... mười bát canh này cô cũng không thể uống hết được.
Xe vừa dừng lại, mấy sinh viên đến mua từ hôm qua đã ríu rít bắt chuyện với cô.
"Chị ơi, cuối cùng chị cũng đến rồi, em chờ lâu lắm rồi."
"Hôm qua em chỉ mua thử một phần, ăn không đủ no, cả ngày hôm nay em cứ nghĩ mãi về hương vị đó."
"Em cũng vậy, hôm nay em sẽ mua ba phần mì lạnh và hai cây xúc xích. Xúc xích của chị thêm cả thịt miếng, thơm quá trời."
...
Trì An An mời mọi người xếp hàng ngay ngắn, rồi đảo mắt nhìn, cô cũng đoán được ai đi mua cùng nhau và ai đi một mình.
Như vậy, mười phần canh chắc cũng đủ chia.
Cô thở phào nhẹ nhõm, khi bếp vừa nóng lên thì cô mang thùng giữ nhiệt ra, nói: "Hôm nay tôi có nấu thêm chút canh, nhưng không đủ để chia mỗi người một bát, nên ai đi cùng nhau thì chỉ có một bát thôi nhé, vậy là đủ phần cho mọi người." Nhớ đến cảnh Phan Hàng hôm trước giả vờ vì muốn mua thêm gà kho, cô bổ sung, "Đây không phải ai đến sớm cũng có đâu nha, hôm nay tôi nấu nhiều, chia ngẫu nhiên thôi."
Tiểu Cầm và Tiểu Anh là đồng nghiệp làm việc gần đó, hai người vốn rất thân thiết, nhưng nghe vậy lập tức tách tay ra với tốc độ nhanh như chớp.
Rồi giả vờ nói: "Ôi trời, tụi em đâu quen nhau, chỉ là đứng chung xếp hàng thôi mà, trò chuyện thôi."
Trì An An: "..."
Đừng giả vờ nữa! Lúc nãy tôi còn nghe thấy hai người phàn nàn về cùng một ông sếp hút máu và đồng nghiệp lười biếng kia mà!
Nghe vậy, Tiết Vũ Bình, người đang đứng cuối hàng, thở phào nhẹ nhõm. Nghe chủ quán nói vậy, chắc cậu cũng sẽ nhận được canh.
Dù chưa biết là canh gì, nhưng với tài nghệ của chủ quán, chắc chắn sẽ không làm người ta thất vọng!
Mấy người đứng trước cậu đi một mình đều nhận được một bát canh, đến lượt Tiểu Cầm và Tiểu Anh, Trì An An chỉ đưa ra một bát, nhìn họ với ánh mắt dò hỏi.
Tiểu Cầm không cam lòng hỏi: "Thật sự không thể mỗi người một bát được sao?"
Trì An An bất đắc dĩ đáp: "Chỉ là canh cà chua bình thường thôi, tôi nấu nhiều quá ăn không hết nên mang ra đây, không phải món đặc biệt gì đâu, hai bạn uống chung một bát là đủ rồi."
Nghĩ vậy, Trì An An lấy một loạt hộp nhỏ, múc từng bát canh và đóng gói, vừa đủ mười phần.
Ừm, vậy thì tặng cho mười khách hàng may mắn đầu tiên hôm nay vậy!
Trước khi ra khỏi nhà, Trì An An điều chỉnh lửa để hầm xương, bật camera giám sát trong bếp lên rồi đặt những hộp canh vào thùng giữ nhiệt, bắt đầu buổi bán hàng hôm nay.
Tuy nhiên, khi vừa đẩy xe ăn vặt đến chỗ bán, thấy có hơn chục khách đang đứng chờ, cô có cảm giác không ổn.
Sao mới mở hàng đã có đông người vậy?! Cô chỉ chuẩn bị có mười phần, chắc chắn không đủ cho từng này người!
Trì An An cảm thấy hơi đau đầu. Nếu phân phát bình thường thì những người không nhận được chắc chắn sẽ không vui, mà nếu không tặng ai... mười bát canh này cô cũng không thể uống hết được.
Xe vừa dừng lại, mấy sinh viên đến mua từ hôm qua đã ríu rít bắt chuyện với cô.
"Chị ơi, cuối cùng chị cũng đến rồi, em chờ lâu lắm rồi."
"Hôm qua em chỉ mua thử một phần, ăn không đủ no, cả ngày hôm nay em cứ nghĩ mãi về hương vị đó."
"Em cũng vậy, hôm nay em sẽ mua ba phần mì lạnh và hai cây xúc xích. Xúc xích của chị thêm cả thịt miếng, thơm quá trời."
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trì An An mời mọi người xếp hàng ngay ngắn, rồi đảo mắt nhìn, cô cũng đoán được ai đi mua cùng nhau và ai đi một mình.
Như vậy, mười phần canh chắc cũng đủ chia.
Cô thở phào nhẹ nhõm, khi bếp vừa nóng lên thì cô mang thùng giữ nhiệt ra, nói: "Hôm nay tôi có nấu thêm chút canh, nhưng không đủ để chia mỗi người một bát, nên ai đi cùng nhau thì chỉ có một bát thôi nhé, vậy là đủ phần cho mọi người." Nhớ đến cảnh Phan Hàng hôm trước giả vờ vì muốn mua thêm gà kho, cô bổ sung, "Đây không phải ai đến sớm cũng có đâu nha, hôm nay tôi nấu nhiều, chia ngẫu nhiên thôi."
Tiểu Cầm và Tiểu Anh là đồng nghiệp làm việc gần đó, hai người vốn rất thân thiết, nhưng nghe vậy lập tức tách tay ra với tốc độ nhanh như chớp.
Rồi giả vờ nói: "Ôi trời, tụi em đâu quen nhau, chỉ là đứng chung xếp hàng thôi mà, trò chuyện thôi."
Trì An An: "..."
Đừng giả vờ nữa! Lúc nãy tôi còn nghe thấy hai người phàn nàn về cùng một ông sếp hút máu và đồng nghiệp lười biếng kia mà!
Nghe vậy, Tiết Vũ Bình, người đang đứng cuối hàng, thở phào nhẹ nhõm. Nghe chủ quán nói vậy, chắc cậu cũng sẽ nhận được canh.
Dù chưa biết là canh gì, nhưng với tài nghệ của chủ quán, chắc chắn sẽ không làm người ta thất vọng!
Mấy người đứng trước cậu đi một mình đều nhận được một bát canh, đến lượt Tiểu Cầm và Tiểu Anh, Trì An An chỉ đưa ra một bát, nhìn họ với ánh mắt dò hỏi.
Tiểu Cầm không cam lòng hỏi: "Thật sự không thể mỗi người một bát được sao?"
Trì An An bất đắc dĩ đáp: "Chỉ là canh cà chua bình thường thôi, tôi nấu nhiều quá ăn không hết nên mang ra đây, không phải món đặc biệt gì đâu, hai bạn uống chung một bát là đủ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro