Độc Giả Xem Tiểu Thuyết Của Tôi Đói Rồi!
Chương 27
Đồng Sư
2024-11-18 01:14:36
Chủ quán đã nói đến mức này, hai người cũng không còn gì để nói, đành nhận một bát rồi rời đi.
Hai đôi tình nhân phía sau cũng được chia một bát, và cuối cùng, đến lượt Tiết Vũ Bình, cậu vừa vặn nhận được bát canh cuối cùng.
Ban đầu cậu rất mong đợi món canh của chủ quán, vì nghe Phan Hàng kể lần trước chị đã tặng cậu ấy một cái đùi gà kho siêu ngon... Nhưng khi thấy bên trong là cà chua, sự mong đợi của cậu nhanh chóng tan biến.
Ài, loại rau củ mà cậu ghét nhất chính là cà chua.
Thôi, đem về cho Phan Hàng, cái đồ ăn tham kia chắc chắn sẽ thích.
Nghĩ vậy, Tiết Vũ Bình nhận lấy bát canh và cảm ơn, mang theo canh và bánh nướng đi chưa được mấy bước thì thấy giáo sư Kim bước tới.
Hmm? Mang canh cà chua tặng giáo sư để tạo mối quan hệ tốt cũng là một ý kiến hay!
Tiết Vũ Bình lấy hết can đảm tiến lại gần: “Thầy Kim, hôm nay có chương trình tặng canh cho mười khách hàng đầu tiên, em vừa may mắn nhận được phần cuối cùng, thầy dùng đi ạ.”
Giáo sư Kim khẽ từ chối: “Không cần đâu, em giữ lại mà uống.”
“Thầy vất vả chăm sóc bọn em suốt, hơn nữa ăn mỗi mì nướng vào buổi trưa không tốt cho sức khỏe đâu ạ. Em còn bảo Phan Hàng mua thêm món xào cho em rồi, giờ có thêm phần canh này cũng không ăn hết được.”
Giáo sư Kim nhìn cậu một lúc rồi đành phải đưa tay nhận lấy: “Thôi được, cảm ơn em, em mau về ăn trưa đi.”
Tiết Vũ Bình gật đầu thật mạnh: “Vâng, thầy ăn ngon miệng nhé!”
Haha! Vừa không lãng phí thức ăn lại còn có thể gây ấn tượng tốt với thầy giáo, lần này hời to rồi!
Lúc này, Tiết Vũ Bình còn chưa biết mình đã bỏ lỡ món ngon đến mức nào, còn bên kia, Tiểu Cầm và Tiểu Anh đã trở lại văn phòng, ngồi khóc thầm vì hối tiếc ngay tại bàn làm việc.
Họ không nên tin lời chủ quán! Bảo là canh cà chua bình thường, bảo là hai người uống chung một bát là đủ…
Hu hu, đồ lừa đảo!
Canh ngon như vậy, mỗi người một bát còn chưa đủ nữa là!
Thời gian quay lại năm phút trước.
Ở bàn làm việc của Tiểu Cầm và Tiểu Anh, mùi thơm của canh cà chua lan tỏa, mùi tôm tươi hòa quyện, khiến người ta thèm thuồng không thể cưỡng lại.
Cả hai chỉ cần ngửi thôi cũng đã thấy ngon, nhưng canh chỉ có một bát, ban đầu họ còn nghĩ bạn bè với nhau nên nhường nhịn, Tiểu Cầm thậm chí còn chủ động bảo Tiểu Anh uống trước.
Nhưng Tiểu Anh chỉ cần uống một muỗng thôi là không thể dừng lại. Vị ngọt ngào của tôm tươi lan tỏa trong miệng, vị chua ngọt của cà chua lại cực kỳ kích thích khẩu vị, đậu hũ non trong canh được cắt nhỏ và đều, tan ngay trong miệng, để lại hương thơm thanh nhẹ của đậu.
Ba hương vị hòa quyện với các gia vị đơn giản, tạo ra một trải nghiệm vị giác hoàn hảo. Tiểu Anh không thể kiềm chế, uống hết muỗng này đến muỗng khác, chỉ đến khi nhận ra bát canh đã vơi đi một nửa, cô mới dừng lại, có lẽ vì ánh mắt đầy oán trách của Tiểu Cầm đã gần như hóa thành thực thể sống.
Hai đôi tình nhân phía sau cũng được chia một bát, và cuối cùng, đến lượt Tiết Vũ Bình, cậu vừa vặn nhận được bát canh cuối cùng.
Ban đầu cậu rất mong đợi món canh của chủ quán, vì nghe Phan Hàng kể lần trước chị đã tặng cậu ấy một cái đùi gà kho siêu ngon... Nhưng khi thấy bên trong là cà chua, sự mong đợi của cậu nhanh chóng tan biến.
Ài, loại rau củ mà cậu ghét nhất chính là cà chua.
Thôi, đem về cho Phan Hàng, cái đồ ăn tham kia chắc chắn sẽ thích.
Nghĩ vậy, Tiết Vũ Bình nhận lấy bát canh và cảm ơn, mang theo canh và bánh nướng đi chưa được mấy bước thì thấy giáo sư Kim bước tới.
Hmm? Mang canh cà chua tặng giáo sư để tạo mối quan hệ tốt cũng là một ý kiến hay!
Tiết Vũ Bình lấy hết can đảm tiến lại gần: “Thầy Kim, hôm nay có chương trình tặng canh cho mười khách hàng đầu tiên, em vừa may mắn nhận được phần cuối cùng, thầy dùng đi ạ.”
Giáo sư Kim khẽ từ chối: “Không cần đâu, em giữ lại mà uống.”
“Thầy vất vả chăm sóc bọn em suốt, hơn nữa ăn mỗi mì nướng vào buổi trưa không tốt cho sức khỏe đâu ạ. Em còn bảo Phan Hàng mua thêm món xào cho em rồi, giờ có thêm phần canh này cũng không ăn hết được.”
Giáo sư Kim nhìn cậu một lúc rồi đành phải đưa tay nhận lấy: “Thôi được, cảm ơn em, em mau về ăn trưa đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Vũ Bình gật đầu thật mạnh: “Vâng, thầy ăn ngon miệng nhé!”
Haha! Vừa không lãng phí thức ăn lại còn có thể gây ấn tượng tốt với thầy giáo, lần này hời to rồi!
Lúc này, Tiết Vũ Bình còn chưa biết mình đã bỏ lỡ món ngon đến mức nào, còn bên kia, Tiểu Cầm và Tiểu Anh đã trở lại văn phòng, ngồi khóc thầm vì hối tiếc ngay tại bàn làm việc.
Họ không nên tin lời chủ quán! Bảo là canh cà chua bình thường, bảo là hai người uống chung một bát là đủ…
Hu hu, đồ lừa đảo!
Canh ngon như vậy, mỗi người một bát còn chưa đủ nữa là!
Thời gian quay lại năm phút trước.
Ở bàn làm việc của Tiểu Cầm và Tiểu Anh, mùi thơm của canh cà chua lan tỏa, mùi tôm tươi hòa quyện, khiến người ta thèm thuồng không thể cưỡng lại.
Cả hai chỉ cần ngửi thôi cũng đã thấy ngon, nhưng canh chỉ có một bát, ban đầu họ còn nghĩ bạn bè với nhau nên nhường nhịn, Tiểu Cầm thậm chí còn chủ động bảo Tiểu Anh uống trước.
Nhưng Tiểu Anh chỉ cần uống một muỗng thôi là không thể dừng lại. Vị ngọt ngào của tôm tươi lan tỏa trong miệng, vị chua ngọt của cà chua lại cực kỳ kích thích khẩu vị, đậu hũ non trong canh được cắt nhỏ và đều, tan ngay trong miệng, để lại hương thơm thanh nhẹ của đậu.
Ba hương vị hòa quyện với các gia vị đơn giản, tạo ra một trải nghiệm vị giác hoàn hảo. Tiểu Anh không thể kiềm chế, uống hết muỗng này đến muỗng khác, chỉ đến khi nhận ra bát canh đã vơi đi một nửa, cô mới dừng lại, có lẽ vì ánh mắt đầy oán trách của Tiểu Cầm đã gần như hóa thành thực thể sống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro