Chương 41
Tử Sắc Thâm Uyên
2024-10-17 10:38:50
"Ừ, để ta làm cho, cái này ngươi làm không quen, đừng để một hồi bị thương chính mình." Điều kiện sống ở đây rất kém, nếu không cẩn thận sẽ bị thương tay, đây cũng không phải chuyện đùa.
"Ta sẽ, sẽ không, rất cẩn thận." Ôn Nhạc cảm giác được trên mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, cúi đầu nhỏ giọng trả lời một câu, nhưng trong lòng lại phảng phất như bị thứ gì lấp đầy, hắn chỉ biết bản thân rất vui vẻ, thậm chí còn có ý niệm không muốn bị người này nghe thấy hắn nói lắp.
"Nghe lời đi, hiện tại thời gian rất cấp bách, ta phải nhanh chóng xử lý xong mấy thứ này, chờ sau này có rảnh ta lại từ từ dạy ngươi." Đây vẫn là lần đầu tiên Tống Duy An dùng giọng điệu buồn nôn như vậy nói chuyện với người khác, nói xong còn có chút không được tự nhiên mà ho nhẹ vài tiếng.
"Hả." Ôn Nhạc nghe thấy chính mình cướp làm, lại là cản trở người khác, liền nhanh chóng đứng lên trả lại vị trí cho đối phương.
Vương Anh mới đi tới gần, liền nhìn thấy Tống Duy An lôi kéo tay Ôn Nhạc, nhớ ăn không nhớ tát, lại bắt đầu gào lên: "Ôi chao, hai vợ chồng trẻ tình cảm cũng thật tốt, giữa ban ngày ban mặt mà còn lôi kéo tay nhau, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy xấu hổ."
Bởi vì hôm qua nói lỡ miệng, vô duyên vô cớ làm bà bà cho người ta thêm một phần lễ hồi môn, từ sau buổi cơm trưa cũng chưa từng cho nàng sắc mặt tốt, hiện tại còn tống cổ nàng đi đem đồ vật đưa tới đây, trong lòng Vương Anh rất nghẹn khuất, ngược lại là hai người này lại ở trong nhà dính dính nhão nhão, kết quả cũng chỉ có mình nàng xui xẻo bị khinh bỉ.
"Tam thẩm." Ôn Nhạc nhìn thấy thân ảnh của Vương Anh, sợ tới mức tay run lên, theo bản năng trốn đến phía sau Tống Duy An.
"Tam thẩm thật biết nói đùa, chúng ta đã thành thân, ta chẳng qua là đỡ phu lang nhà mình một phen, đâu cần phải ngạc nhiên như vậy chứ." Ở thời đại phong kiến này, người đều là bảo thủ, cho dù là vợ chồng đã thành thân, cũng rất ít ở trước mặt người ngoài thân mật quá mức, rất dễ bị người ta nói ra nói vào, nhìn thấy Vương Anh gào lên như vậy, Tống Duy An đành phải mở miệng giải thích một câu.
"Giỏi, giỏi lắm, hiện giờ ngươi vừa mở miệng, tam thẩm cũng nói không lại ngươi, ngươi nói cái gì thì là cái đó đi, hôm nay ta tới đây là muốn đưa đồ cho các ngươi, cái này là lễ hồi môn mà nhà họ Tống chuẩn bị cho tân phu lang, ta liền đặt ở đây, các ngươi tự tìm thời gian mà về nhà mẹ đẻ của Ôn Nhạc một chuyến đi." Lúc Vương Anh nói đến nhà họ Tống cho lễ hồi môn, còn đặc biệt tăng lớn âm thanh, chỉ hận không thể làm cho người cả thôn nghe thấy.
Tống Duy An còn đang rối rắm chuyện lễ hồi môn, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có người đưa tới cửa, nhịn không được nhướng mày nhìn Vương Anh, từ khi nào mà nhà họ Tống lại có lòng tốt như vậy, còn cho người ta lễ vật, nhưng khi nghĩ đến lời đồn đãi vớ vẫn trong thôn hôm nay, rất nhanh liền đoán được đại khái.
"Ta sẽ, sẽ không, rất cẩn thận." Ôn Nhạc cảm giác được trên mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, cúi đầu nhỏ giọng trả lời một câu, nhưng trong lòng lại phảng phất như bị thứ gì lấp đầy, hắn chỉ biết bản thân rất vui vẻ, thậm chí còn có ý niệm không muốn bị người này nghe thấy hắn nói lắp.
"Nghe lời đi, hiện tại thời gian rất cấp bách, ta phải nhanh chóng xử lý xong mấy thứ này, chờ sau này có rảnh ta lại từ từ dạy ngươi." Đây vẫn là lần đầu tiên Tống Duy An dùng giọng điệu buồn nôn như vậy nói chuyện với người khác, nói xong còn có chút không được tự nhiên mà ho nhẹ vài tiếng.
"Hả." Ôn Nhạc nghe thấy chính mình cướp làm, lại là cản trở người khác, liền nhanh chóng đứng lên trả lại vị trí cho đối phương.
Vương Anh mới đi tới gần, liền nhìn thấy Tống Duy An lôi kéo tay Ôn Nhạc, nhớ ăn không nhớ tát, lại bắt đầu gào lên: "Ôi chao, hai vợ chồng trẻ tình cảm cũng thật tốt, giữa ban ngày ban mặt mà còn lôi kéo tay nhau, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy xấu hổ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì hôm qua nói lỡ miệng, vô duyên vô cớ làm bà bà cho người ta thêm một phần lễ hồi môn, từ sau buổi cơm trưa cũng chưa từng cho nàng sắc mặt tốt, hiện tại còn tống cổ nàng đi đem đồ vật đưa tới đây, trong lòng Vương Anh rất nghẹn khuất, ngược lại là hai người này lại ở trong nhà dính dính nhão nhão, kết quả cũng chỉ có mình nàng xui xẻo bị khinh bỉ.
"Tam thẩm." Ôn Nhạc nhìn thấy thân ảnh của Vương Anh, sợ tới mức tay run lên, theo bản năng trốn đến phía sau Tống Duy An.
"Tam thẩm thật biết nói đùa, chúng ta đã thành thân, ta chẳng qua là đỡ phu lang nhà mình một phen, đâu cần phải ngạc nhiên như vậy chứ." Ở thời đại phong kiến này, người đều là bảo thủ, cho dù là vợ chồng đã thành thân, cũng rất ít ở trước mặt người ngoài thân mật quá mức, rất dễ bị người ta nói ra nói vào, nhìn thấy Vương Anh gào lên như vậy, Tống Duy An đành phải mở miệng giải thích một câu.
"Giỏi, giỏi lắm, hiện giờ ngươi vừa mở miệng, tam thẩm cũng nói không lại ngươi, ngươi nói cái gì thì là cái đó đi, hôm nay ta tới đây là muốn đưa đồ cho các ngươi, cái này là lễ hồi môn mà nhà họ Tống chuẩn bị cho tân phu lang, ta liền đặt ở đây, các ngươi tự tìm thời gian mà về nhà mẹ đẻ của Ôn Nhạc một chuyến đi." Lúc Vương Anh nói đến nhà họ Tống cho lễ hồi môn, còn đặc biệt tăng lớn âm thanh, chỉ hận không thể làm cho người cả thôn nghe thấy.
Tống Duy An còn đang rối rắm chuyện lễ hồi môn, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có người đưa tới cửa, nhịn không được nhướng mày nhìn Vương Anh, từ khi nào mà nhà họ Tống lại có lòng tốt như vậy, còn cho người ta lễ vật, nhưng khi nghĩ đến lời đồn đãi vớ vẫn trong thôn hôm nay, rất nhanh liền đoán được đại khái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro