Chương 42
Tử Sắc Thâm Uyên
2024-10-17 10:38:50
Nếu đây là do nhà họ Tống đuối lý đưa tới, Tống Duy An cũng không thể từ chối làm người nói ra nói vào, chỉ cười cười nhìn Vương Anh nói, "Ta còn đang vì lễ hồi môn mà đau đầu đây, cảm ơn tam thẩm đã giúp ta đưa tới, lúc trở về làm phiền tam thẩm thay ta cảm ơn nãi nãi."
"Đồ vật ta đã đưa tới, ta về đây." Vương Anh oán hận nhìn Tống Duy An một chút, sau đó mới xoay người rời đi gian nhà bùn rách nát.
Ôn Nhạc nhìn thấy Vương Anh đã đi xa, mới từ phía sau Tống Duy An ló đầu ra, nhìn thấy giỏ tre cột vải đỏ trên đất trống, lại nghĩ đến vừa rồi Vương Anh nói tới hồi môn, mới kinh ngạc phát hiện, chính mình thế nhưng đã hoàn toàn quên mất chuyện này, lúc mới vừa thành thân ở tại nhà họ Tống, mỗi ngày đều bận việc đến chân không chạm đất, cho nên không nhớ tới, lúc sau lại cùng người này ở chung một chỗ, cảm giác quá mức nhẹ nhàng vui vẻ, làm hắn theo bản năng quên mất chuyện về nhà.
"Đi thôi, nhìn xem nãi nãi đưa thứ gì tới đây." Tống Duy An thật đúng là không hiểu mấy chuyện này, cũng không biết hồi môn phải mang theo cái gì, liền tò mò lôi kéo Ôn Nhạc đi lên nghiên cứu một chút.
Hắn từ trong giỏ trẻ cầm lấy một cái bình lớn hỏi người bên cạnh, "Đây là cái gì?"
Ôn Nhạc dựa gần ngửi ngửi, "Chắc là, là, là rau ngâm."
Nghe thấy là rau ngâm, hứng thú của Tống Duy An liền giảm xuống, cũng tiện tay đặt sang bên cạnh, lại cầm lấy một cái bình nhỏ hơn một chút, lần này không cần hỏi cũng ngửi được mùi rượu, "Nhà họ Tống cũng thật keo kiệt, cho rượu mà chỉ cho có một bình nhỏ."
"Suỵt, đừng, đừng để người khác nghe, nghe thấy, không tốt." Ôn Nhạc lặp tức che lại miệng đối phương, rất sợ lời này bị người khác nghe thấy.
Tống Duy An: "...."
Hắn chỉ là theo bản năng phun tào một câu, Ôn Nhạc cũng quá khẩn trương rồi, cảm giác được sự thô ráp của bàn tay che lại trên miệng, Tống Duy An nhịn không được mà dùng môi nhẹ nhàng cọ xát vết chai trong lòng bàn tay Ôn Nhạc, cảm giác ngứa ngứa, còn rất thú vị.
Ôn Nhạc phát hiện động tác của đối phương, lập tức có chút vô thố, không biết có nên tiếp tục dùng tay che lại hay là rút tay về.
Tống Duy An tự mình chơi một hồi, liền tiếp tục từ trong rổ lấy ra một cái bình gốm, lại ở trên miệng bịt kín của bình gốm ngửi một chút, liền ngửi thấy một cỗ mùi trà, hẳn là trà thu năm ngoái của nhà họ Tống tự xào, một chút linh hồn cũng không có, vẻ mặt ghét bỏ mà đem bình gốm bỏ trở lại.
Cuối cùng ở trong một góc của rổ nhìn thấy được tám quả trứng gà, lúc nhìn thấy mấy quả trứng gà này, Tống Duy An liền trợn mắt nhìn trời, nhà họ Tống cũng quá keo kiệt rồi, cho dù hắn không hiểu nhưng cũng biết lễ hồi môn cũng phải mang một con gà, nhưng nhà Tống lại trực tiếp dùng mấy quả trứng gà thay thế cho một con gà.
Tống Duy An cầm lấy cái tay vẫn còn đang che trên miệng mình xuống, nghiêng đầu nhìn Ôn Nhạc nói, "Chỉ có trứng gà không có gà, hay là để ta qua nhà Đường thẩm mua một con?"
Hôm nay mới nhập 68 cái tiền đồng, mua con gà chắc là đủ.
"Đồ vật ta đã đưa tới, ta về đây." Vương Anh oán hận nhìn Tống Duy An một chút, sau đó mới xoay người rời đi gian nhà bùn rách nát.
Ôn Nhạc nhìn thấy Vương Anh đã đi xa, mới từ phía sau Tống Duy An ló đầu ra, nhìn thấy giỏ tre cột vải đỏ trên đất trống, lại nghĩ đến vừa rồi Vương Anh nói tới hồi môn, mới kinh ngạc phát hiện, chính mình thế nhưng đã hoàn toàn quên mất chuyện này, lúc mới vừa thành thân ở tại nhà họ Tống, mỗi ngày đều bận việc đến chân không chạm đất, cho nên không nhớ tới, lúc sau lại cùng người này ở chung một chỗ, cảm giác quá mức nhẹ nhàng vui vẻ, làm hắn theo bản năng quên mất chuyện về nhà.
"Đi thôi, nhìn xem nãi nãi đưa thứ gì tới đây." Tống Duy An thật đúng là không hiểu mấy chuyện này, cũng không biết hồi môn phải mang theo cái gì, liền tò mò lôi kéo Ôn Nhạc đi lên nghiên cứu một chút.
Hắn từ trong giỏ trẻ cầm lấy một cái bình lớn hỏi người bên cạnh, "Đây là cái gì?"
Ôn Nhạc dựa gần ngửi ngửi, "Chắc là, là, là rau ngâm."
Nghe thấy là rau ngâm, hứng thú của Tống Duy An liền giảm xuống, cũng tiện tay đặt sang bên cạnh, lại cầm lấy một cái bình nhỏ hơn một chút, lần này không cần hỏi cũng ngửi được mùi rượu, "Nhà họ Tống cũng thật keo kiệt, cho rượu mà chỉ cho có một bình nhỏ."
"Suỵt, đừng, đừng để người khác nghe, nghe thấy, không tốt." Ôn Nhạc lặp tức che lại miệng đối phương, rất sợ lời này bị người khác nghe thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Duy An: "...."
Hắn chỉ là theo bản năng phun tào một câu, Ôn Nhạc cũng quá khẩn trương rồi, cảm giác được sự thô ráp của bàn tay che lại trên miệng, Tống Duy An nhịn không được mà dùng môi nhẹ nhàng cọ xát vết chai trong lòng bàn tay Ôn Nhạc, cảm giác ngứa ngứa, còn rất thú vị.
Ôn Nhạc phát hiện động tác của đối phương, lập tức có chút vô thố, không biết có nên tiếp tục dùng tay che lại hay là rút tay về.
Tống Duy An tự mình chơi một hồi, liền tiếp tục từ trong rổ lấy ra một cái bình gốm, lại ở trên miệng bịt kín của bình gốm ngửi một chút, liền ngửi thấy một cỗ mùi trà, hẳn là trà thu năm ngoái của nhà họ Tống tự xào, một chút linh hồn cũng không có, vẻ mặt ghét bỏ mà đem bình gốm bỏ trở lại.
Cuối cùng ở trong một góc của rổ nhìn thấy được tám quả trứng gà, lúc nhìn thấy mấy quả trứng gà này, Tống Duy An liền trợn mắt nhìn trời, nhà họ Tống cũng quá keo kiệt rồi, cho dù hắn không hiểu nhưng cũng biết lễ hồi môn cũng phải mang một con gà, nhưng nhà Tống lại trực tiếp dùng mấy quả trứng gà thay thế cho một con gà.
Tống Duy An cầm lấy cái tay vẫn còn đang che trên miệng mình xuống, nghiêng đầu nhìn Ôn Nhạc nói, "Chỉ có trứng gà không có gà, hay là để ta qua nhà Đường thẩm mua một con?"
Hôm nay mới nhập 68 cái tiền đồng, mua con gà chắc là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro