Chương 6
Tử Sắc Thâm Uyên
2024-10-17 10:38:50
"...." Đúng chóc luôn hả trời, nếu như hắn nhớ không lầm thì nhà họ Tống ở thôn nam xác thật có một căn nhà rách nát, đó là căn nhà mà nhà họ Tống khi còn nghèo khổ, muốn dùng cho Lão đại cưới vợ, chỉ có một gian phòng ngủ và một phòng bếp.
Lúc sau Tống Vĩnh Cường học được tay nghề trà khô, cuộc sống của nhà họ Tống mới tốt lên, cũng trực tiếp đem đồng ruộng xung quanh nhà họ Tống mua về, xây mấy gian phòng lớn, còn căn nhà ở thôn nam vẫn luôn để trống, nhiều năm như vậy, cho dù Tống Vĩnh Cường và Tống Vệ An thỉnh thoảng sẽ tới đó quét dọn, nhưng vẫn rất cũ nát.
Tống Duy An cầm lấy cái chén trong tay Ôn Nhạc, chỉ hai ngụm liền giải quyết xong chén cháo gạo lức, lại xốc lên chăn cầm lấy một kiện áo bông đầy mụn vá tròng lên người chuẩn bị xuống giường, "Mau lại đây đỡ ta xuống."
Tống lão bà thừa dịp hắn bệnh nặng vội vàng đem bọn họ phân ra ngoài, cũng không biết sẽ đổ bao nhiêu chậu phân lên đầu của hắn.
"Huynh còn, còn bệnh không, không thể xuống giường được." Ôn Nhạc khẩn trương, vội vàng xua xua tay, bệnh của người này nếu như ra gió sẽ lại nặng hơn.
"Đều đã lúc nào rồi mà còn lo chuyện này, nếu không xuống giường, cuộc sống sau này của chúng ta cũng đừng mong sống tốt." Người nhà quê coi trọng nhất chính là thanh danh, bị trưởng bối đơn độc bắt mình không rời nhà, phần lớn đều là một ít người có phẩm hạnh không tốt, nguyên chủ đã có biệt danh khắc tinh, nếu như lại bị người nhà họ Tống lấy cớ lung tung rối loạn phân ra ngoài, sau này ở trong thôn sẽ rất gian nan.
"Vậy hiện giờ chúng ta, chúng ta phải làm sao, làm sao bây giờ?" Ôn Nhạc nghe thấy đối phương nói đến 'chúng ta', đột nhiên trong lòng cảm thấy hơi ấm, nhưng tình hình trước mắt cũng không cho hắn nghĩ nhiều.
Thấy đối phương đã quyết ý muốn xuống giường, chỉ có thể ngồi xổm xuống giúp đối phương mang giày vào, sau đó mới đỡ đối phương từ từ đứng lên. Năm nay Tống Vệ An mới mười lăm, nhưng lúc đứng lên lại cao hơn Ôn Nhạc mười sáu tuổi một chút, "Cẩn, cẩn thận một chút."
Một tay của Tống Duy An được Phu Lang đỡ lấy, một tay khác vịn tường chậm rãi đi hướng nhà chính, quả nhiên vừa tới gần đã nghe thấy Tống lão bà khóc lóc kể lể.
"Tộc thúc, ngài nói xem, trên đời này có loại con trai bất hiếu như vậy sao, không nói một tiếng liền đi rồi, còn lưu lại một tên khắc tinh, quỷ đòi nợ, vừa ra đời liền khắc chết cha, ta đã nói hắn là sao chổi mà không ai tin, hiện tại lão nhị cũng không có, sau này thế nào cũng sẽ khắc đến chúng ta, lang trung ta cũng mời cho hắn, hỉ sự cũng giúp hắn làm, nhưng tên lười đó đến bây giờ vẫn còn nằm trên giường dưỡng mỡ." Tống lão bà vừa nói vừa đấm ngực dậm chân, vẻ mặt thương tâm tức giận muốn chết.
Tống Hữu Tài ngồi ở trên ngạch cửa nhà chính, vẻ mặt chết lặng mà hút thuốc lá sợi, vốn dĩ chuyện phân gia này, ông là không đồng ý, nhưng mỗi lần bạn già của ông nhìn thấy đứa cháu trai này, giống như trong mắt có gai vậy, cả ngày náo loạn không được yên bình, hơn nữa, Tôn lang trung cũng nói, đứa cháu này của ông về sau đã xem như phế đi, phân ra liền phân ra thôi.
Lúc sau Tống Vĩnh Cường học được tay nghề trà khô, cuộc sống của nhà họ Tống mới tốt lên, cũng trực tiếp đem đồng ruộng xung quanh nhà họ Tống mua về, xây mấy gian phòng lớn, còn căn nhà ở thôn nam vẫn luôn để trống, nhiều năm như vậy, cho dù Tống Vĩnh Cường và Tống Vệ An thỉnh thoảng sẽ tới đó quét dọn, nhưng vẫn rất cũ nát.
Tống Duy An cầm lấy cái chén trong tay Ôn Nhạc, chỉ hai ngụm liền giải quyết xong chén cháo gạo lức, lại xốc lên chăn cầm lấy một kiện áo bông đầy mụn vá tròng lên người chuẩn bị xuống giường, "Mau lại đây đỡ ta xuống."
Tống lão bà thừa dịp hắn bệnh nặng vội vàng đem bọn họ phân ra ngoài, cũng không biết sẽ đổ bao nhiêu chậu phân lên đầu của hắn.
"Huynh còn, còn bệnh không, không thể xuống giường được." Ôn Nhạc khẩn trương, vội vàng xua xua tay, bệnh của người này nếu như ra gió sẽ lại nặng hơn.
"Đều đã lúc nào rồi mà còn lo chuyện này, nếu không xuống giường, cuộc sống sau này của chúng ta cũng đừng mong sống tốt." Người nhà quê coi trọng nhất chính là thanh danh, bị trưởng bối đơn độc bắt mình không rời nhà, phần lớn đều là một ít người có phẩm hạnh không tốt, nguyên chủ đã có biệt danh khắc tinh, nếu như lại bị người nhà họ Tống lấy cớ lung tung rối loạn phân ra ngoài, sau này ở trong thôn sẽ rất gian nan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy hiện giờ chúng ta, chúng ta phải làm sao, làm sao bây giờ?" Ôn Nhạc nghe thấy đối phương nói đến 'chúng ta', đột nhiên trong lòng cảm thấy hơi ấm, nhưng tình hình trước mắt cũng không cho hắn nghĩ nhiều.
Thấy đối phương đã quyết ý muốn xuống giường, chỉ có thể ngồi xổm xuống giúp đối phương mang giày vào, sau đó mới đỡ đối phương từ từ đứng lên. Năm nay Tống Vệ An mới mười lăm, nhưng lúc đứng lên lại cao hơn Ôn Nhạc mười sáu tuổi một chút, "Cẩn, cẩn thận một chút."
Một tay của Tống Duy An được Phu Lang đỡ lấy, một tay khác vịn tường chậm rãi đi hướng nhà chính, quả nhiên vừa tới gần đã nghe thấy Tống lão bà khóc lóc kể lể.
"Tộc thúc, ngài nói xem, trên đời này có loại con trai bất hiếu như vậy sao, không nói một tiếng liền đi rồi, còn lưu lại một tên khắc tinh, quỷ đòi nợ, vừa ra đời liền khắc chết cha, ta đã nói hắn là sao chổi mà không ai tin, hiện tại lão nhị cũng không có, sau này thế nào cũng sẽ khắc đến chúng ta, lang trung ta cũng mời cho hắn, hỉ sự cũng giúp hắn làm, nhưng tên lười đó đến bây giờ vẫn còn nằm trên giường dưỡng mỡ." Tống lão bà vừa nói vừa đấm ngực dậm chân, vẻ mặt thương tâm tức giận muốn chết.
Tống Hữu Tài ngồi ở trên ngạch cửa nhà chính, vẻ mặt chết lặng mà hút thuốc lá sợi, vốn dĩ chuyện phân gia này, ông là không đồng ý, nhưng mỗi lần bạn già của ông nhìn thấy đứa cháu trai này, giống như trong mắt có gai vậy, cả ngày náo loạn không được yên bình, hơn nữa, Tôn lang trung cũng nói, đứa cháu này của ông về sau đã xem như phế đi, phân ra liền phân ra thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro