Chương 7
Tử Sắc Thâm Uyên
2024-10-17 10:38:50
Mấy vị tộc lão hiển nhiên cũng đã có câu thông trước với nhà họ Tống, hôm nay tới đây chính là vì chủ trì phân gia.
Chỉ khổ cho thôn trưởng bị kéo tới làm chứng, trước đó, một chút tiếng gió Đường Diệu Huy cũng chưa nghe được, đột nhiên nghe nói muốn phân Tống Vệ An ra ngoài, còn khuyên nhủ, "Tức phụ của Hữu Tài à, bà cũng đừng quá kích động, có chuyện gì thì từ từ nói, con trẻ là phải dạy dỗ, hơn nữa, ngày thường An tiểu tử cũng là người chịu khó, lần này có lẽ là do bệnh nặng mới như vậy."
Thôn Trà Sơn là do mấy tộc họ lớn tạo thành, họ Tống là họ có nhiều người nhất, cho nên tộc lão trong tộc cũng có tiếng nói nhất, họ Đường của bọn họ là ít người nhất trong thôn, gặp được chuyện của nhà họ Tống, ngay cả thôn trưởng cũng phải nhường tộc lão của họ Tống mấy phần.
"Nó đều đã mười lăm, cũng đã cưới phu lang, đâu thể xem là trẻ con được, nó đã hạ sốt mấy ngày, nhưng vẫn luôn nằm trên giường giả bệnh, nhà họ Tống chúng ta hầu hạ không nổi vị đại gia này, nó cùng cha nó đều là thứ bất hiếu như nhau, ta đem căn nhà ở thôn nam cho nó ở đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi."
"Khụ khụ, gia gia, nãi nãi, đại thúc công, tam thúc công, lục thúc công, thất thúc công, thôn trưởng, khụ khụ, đại bá, đại bá mẫu, tam thúc, tam thẩm." Tống Duy An mới nói không đến hai câu, vừa ho lại vừa suyễn, hơn nữa bởi vì ngủ quá lâu, sắc mặt xanh trắng, bờ môi cũng khô nứt, bộ dáng thoạt nhìn thật sự có mấy phần bệnh nặng.
Người ở trong nhà chính nhìn thấy Tống Vệ An xuất hiện, phản ứng đều khác nhau, Tống lão gia tử chỉ nâng mắt nhìn một chút, lại tiếp tục hút thuốc lá sợi.
Cũng không biết mấy tộc lão bị Tống lão bà thổi bao nhiêu cơn gió lạ, nhìn thấy sắc mặt của Tống Vệ An âm trầm, ánh mắt nhìn hắn cũng lộ ra thất vọng.
Tống lão bà nhìn thấy Tống Vệ An xuất hiện, trong mắt bốc hỏa vỗ bàn chỉ vào Tống Vệ An mắng: "Ta đã nói tên khốn này giả bệnh mà, hai ngày trước ngay cả giường cũng không muốn xuống, sao hôm nay có thể ngồi dậy được."
Bà đã tính toán hết thảy, hiện tại tên khốn này ra tới, nếu dám phá hỏng chuyện tốt của bà, bà nhất định sẽ khiến cho tên Tang Môn Tinh này đẹp mặt.
"Khụ, nãi nãi, con nghe nói người muốn đem con phân ra ngoài, chuyện này có thật không? Hiện tại thân thể của con thế này, người đem chúng con phân ra ngoài, chẳng khác nào là muốn bức tử chúng con?" Tống Duy An mới đứng được một lát, trước mắt đã bắt đầu xuất hiện bông tuyết, hắn cảm thấy nguyên chủ Tống Vệ An rất có thể có chứng tuột huyết áp, hơn nữa ba năm ăn không ngon ngủ không tốt, còn phải làm lụng vất vả, khiến cho thân thể cực kỳ suy yếu, chỉ có thể mạnh mẽ cường chống tinh thần, hiện tại cũng không phải là lúc để choáng váng đầu.
Người nhà họ Tống nghe thấy Tống Vệ An nói vậy đều ngây ngẩn cả người, tên này từ trước đến nay buồn không hé răng, hôm nay là uống lộn thuốc sao?
Chỉ khổ cho thôn trưởng bị kéo tới làm chứng, trước đó, một chút tiếng gió Đường Diệu Huy cũng chưa nghe được, đột nhiên nghe nói muốn phân Tống Vệ An ra ngoài, còn khuyên nhủ, "Tức phụ của Hữu Tài à, bà cũng đừng quá kích động, có chuyện gì thì từ từ nói, con trẻ là phải dạy dỗ, hơn nữa, ngày thường An tiểu tử cũng là người chịu khó, lần này có lẽ là do bệnh nặng mới như vậy."
Thôn Trà Sơn là do mấy tộc họ lớn tạo thành, họ Tống là họ có nhiều người nhất, cho nên tộc lão trong tộc cũng có tiếng nói nhất, họ Đường của bọn họ là ít người nhất trong thôn, gặp được chuyện của nhà họ Tống, ngay cả thôn trưởng cũng phải nhường tộc lão của họ Tống mấy phần.
"Nó đều đã mười lăm, cũng đã cưới phu lang, đâu thể xem là trẻ con được, nó đã hạ sốt mấy ngày, nhưng vẫn luôn nằm trên giường giả bệnh, nhà họ Tống chúng ta hầu hạ không nổi vị đại gia này, nó cùng cha nó đều là thứ bất hiếu như nhau, ta đem căn nhà ở thôn nam cho nó ở đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi."
"Khụ khụ, gia gia, nãi nãi, đại thúc công, tam thúc công, lục thúc công, thất thúc công, thôn trưởng, khụ khụ, đại bá, đại bá mẫu, tam thúc, tam thẩm." Tống Duy An mới nói không đến hai câu, vừa ho lại vừa suyễn, hơn nữa bởi vì ngủ quá lâu, sắc mặt xanh trắng, bờ môi cũng khô nứt, bộ dáng thoạt nhìn thật sự có mấy phần bệnh nặng.
Người ở trong nhà chính nhìn thấy Tống Vệ An xuất hiện, phản ứng đều khác nhau, Tống lão gia tử chỉ nâng mắt nhìn một chút, lại tiếp tục hút thuốc lá sợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng không biết mấy tộc lão bị Tống lão bà thổi bao nhiêu cơn gió lạ, nhìn thấy sắc mặt của Tống Vệ An âm trầm, ánh mắt nhìn hắn cũng lộ ra thất vọng.
Tống lão bà nhìn thấy Tống Vệ An xuất hiện, trong mắt bốc hỏa vỗ bàn chỉ vào Tống Vệ An mắng: "Ta đã nói tên khốn này giả bệnh mà, hai ngày trước ngay cả giường cũng không muốn xuống, sao hôm nay có thể ngồi dậy được."
Bà đã tính toán hết thảy, hiện tại tên khốn này ra tới, nếu dám phá hỏng chuyện tốt của bà, bà nhất định sẽ khiến cho tên Tang Môn Tinh này đẹp mặt.
"Khụ, nãi nãi, con nghe nói người muốn đem con phân ra ngoài, chuyện này có thật không? Hiện tại thân thể của con thế này, người đem chúng con phân ra ngoài, chẳng khác nào là muốn bức tử chúng con?" Tống Duy An mới đứng được một lát, trước mắt đã bắt đầu xuất hiện bông tuyết, hắn cảm thấy nguyên chủ Tống Vệ An rất có thể có chứng tuột huyết áp, hơn nữa ba năm ăn không ngon ngủ không tốt, còn phải làm lụng vất vả, khiến cho thân thể cực kỳ suy yếu, chỉ có thể mạnh mẽ cường chống tinh thần, hiện tại cũng không phải là lúc để choáng váng đầu.
Người nhà họ Tống nghe thấy Tống Vệ An nói vậy đều ngây ngẩn cả người, tên này từ trước đến nay buồn không hé răng, hôm nay là uống lộn thuốc sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro