Chương 8
Tử Sắc Thâm Uyên
2024-10-17 10:38:50
Tam thẩm Vương Anh là người phản ứng đầu tiên, ỷ mình là thân thích của nhà mẹ đẻ Ôn Nhạc, đi đến bên cạnh Ôn Nhạc ra lệnh, "Ôn Nhạc, ngươi đang làm gì vậy, còn không mau đưa Vệ An về phòng đi."
"Ta...." Ôn Nhạc bị giọng nói của Vương Anh làm cho sợ đến mức run lên, lặp tức luống cuống tay chân.
"Tôn lang trung nói ta về sau không thể làm việc được nữa, cho nên các người không cần ta nữa phải không?" Tống Duy An làm lơ Vương Anh, lộ ra vẻ mặt thương tâm hỏi Tống lão bà, nhưng khi nói ra câu này, hắn lại cảm thấy trái tim đột nhiên giống như bị ai đó bóp chặt, có lẽ đây cũng là chuyện làm cho nguyên chủ Tống Vệ An thương tâm nhất.
Lúc Tôn lang trung đến xem bệnh, Tống Vệ An vẫn còn chút ý thức, rất có thể đã nghe được lời nói của Tôn lang trung, mới khiến cho nguyên chủ cảm thấy cuộc sống tương lai không có hi vọng, bởi vì Tống Vệ An vẫn luôn hi vọng chính mình có thể dựa vào sự chăm chỉ của bản thân để sống thật tốt, cũng làm người nhà họ Tống tiếp nhận hắn.
Tống lão bà cũng lấy lại tinh thần, tiếp tục mắng: "Mày là thứ bất hiếu, có đứa cháu nào nói chuyện với nãi nãi như mày không, nhà họ Tống chúng tao nuôi tên sao chổi như mày nhiều năm như vậy, mày còn chưa thấy đủ sao, còn muốn ở lại khắc chết toàn bộ nhà họ Tống chúng tao hay sao."
"Bà bà, người đừng tức giận, không tốt cho thân thể đâu, Vệ An, ngươi bớt tranh cãi vài câu đi, đừng có chọc tức nãi nãi của ngươi nữa." Đại bá mẫu Triệu Xuân giả vờ vỗ lưng cho Tống lão bà, nhưng lời nói ra lại làm Tống Duy An nhịn không được muốn cho bà ta một cái tán thưởng, thủ đoạn cao hơn Vương Anh nhiều.
Đường Diệu Huy nhìn thấy tình hình như vậy, vẻ mặt càng thêm khó xử, chuyện nhà của Tống Hữu Tài, trong lòng ông rất rõ ràng, cho dù ông muốn giúp đỡ chỉ sợ cũng là có lòng mà không có sức.
"Vệ An, ngươi ngồi đi, chuyện hôm nay cũng có liên quan đến ngươi, nếu đã tới rồi vậy thì cùng nhau thương lượng đi!" Ông làm thôn trưởng, chuyện có thể làm cũng chỉ có thể tận lực công chính.
Tống Duy An nghe thấy thôn trưởng nói như vậy, cảm thấy gãi rất đúng chỗ ngứa, liền đặt mông ngồi xuống bên cạnh ông, Ôn Nhạc cũng không rảnh quan tâm tới Vương Anh, mà là đứng phía Tống Vệ An để cho người dựa vào, miệng lưỡi hắn vụng về giúp không được chuyện gì, chỉ có thể an tĩnh làm chỗ tựa lưng.
Đường Diệu Huy cũng đơn giản nói một chút quyết định của nhà họ Tống, "Ý của gia gia, nãi nãi ngươi là, hiện tại nhị phòng chỉ còn lại một mình ngươi, nếu đã cưới phu lang, hai vợ chồng trẻ các ngươi liền ra ngoài sống một mình đi, căn nhà ở thôn nam cũng về các ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Đây là muốn đem nhị phòng phân ra ngoài sao?" Tống Duy An biết thôn trưởng nói như vậy cũng là đang giúp hắn, bởi vì phân nhị phòng ra ngoài cùng đơn độc phân hắn ra ngoài, là hai cách nói hoàn toàn khác nhau.
"Ta...." Ôn Nhạc bị giọng nói của Vương Anh làm cho sợ đến mức run lên, lặp tức luống cuống tay chân.
"Tôn lang trung nói ta về sau không thể làm việc được nữa, cho nên các người không cần ta nữa phải không?" Tống Duy An làm lơ Vương Anh, lộ ra vẻ mặt thương tâm hỏi Tống lão bà, nhưng khi nói ra câu này, hắn lại cảm thấy trái tim đột nhiên giống như bị ai đó bóp chặt, có lẽ đây cũng là chuyện làm cho nguyên chủ Tống Vệ An thương tâm nhất.
Lúc Tôn lang trung đến xem bệnh, Tống Vệ An vẫn còn chút ý thức, rất có thể đã nghe được lời nói của Tôn lang trung, mới khiến cho nguyên chủ cảm thấy cuộc sống tương lai không có hi vọng, bởi vì Tống Vệ An vẫn luôn hi vọng chính mình có thể dựa vào sự chăm chỉ của bản thân để sống thật tốt, cũng làm người nhà họ Tống tiếp nhận hắn.
Tống lão bà cũng lấy lại tinh thần, tiếp tục mắng: "Mày là thứ bất hiếu, có đứa cháu nào nói chuyện với nãi nãi như mày không, nhà họ Tống chúng tao nuôi tên sao chổi như mày nhiều năm như vậy, mày còn chưa thấy đủ sao, còn muốn ở lại khắc chết toàn bộ nhà họ Tống chúng tao hay sao."
"Bà bà, người đừng tức giận, không tốt cho thân thể đâu, Vệ An, ngươi bớt tranh cãi vài câu đi, đừng có chọc tức nãi nãi của ngươi nữa." Đại bá mẫu Triệu Xuân giả vờ vỗ lưng cho Tống lão bà, nhưng lời nói ra lại làm Tống Duy An nhịn không được muốn cho bà ta một cái tán thưởng, thủ đoạn cao hơn Vương Anh nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Diệu Huy nhìn thấy tình hình như vậy, vẻ mặt càng thêm khó xử, chuyện nhà của Tống Hữu Tài, trong lòng ông rất rõ ràng, cho dù ông muốn giúp đỡ chỉ sợ cũng là có lòng mà không có sức.
"Vệ An, ngươi ngồi đi, chuyện hôm nay cũng có liên quan đến ngươi, nếu đã tới rồi vậy thì cùng nhau thương lượng đi!" Ông làm thôn trưởng, chuyện có thể làm cũng chỉ có thể tận lực công chính.
Tống Duy An nghe thấy thôn trưởng nói như vậy, cảm thấy gãi rất đúng chỗ ngứa, liền đặt mông ngồi xuống bên cạnh ông, Ôn Nhạc cũng không rảnh quan tâm tới Vương Anh, mà là đứng phía Tống Vệ An để cho người dựa vào, miệng lưỡi hắn vụng về giúp không được chuyện gì, chỉ có thể an tĩnh làm chỗ tựa lưng.
Đường Diệu Huy cũng đơn giản nói một chút quyết định của nhà họ Tống, "Ý của gia gia, nãi nãi ngươi là, hiện tại nhị phòng chỉ còn lại một mình ngươi, nếu đã cưới phu lang, hai vợ chồng trẻ các ngươi liền ra ngoài sống một mình đi, căn nhà ở thôn nam cũng về các ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Đây là muốn đem nhị phòng phân ra ngoài sao?" Tống Duy An biết thôn trưởng nói như vậy cũng là đang giúp hắn, bởi vì phân nhị phòng ra ngoài cùng đơn độc phân hắn ra ngoài, là hai cách nói hoàn toàn khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro