Đọc Tâm Cả Nhà Nhãi Con Cẩm Lý Được Cả Kinh Thành Đoàn Sủng
Chương 39
Thường Xuân
2024-11-01 22:06:42
“Hồi bẩm đại phu nhân, là đại công tử bảo chúng nô tỳ ở đây trông coi Quyển Quyển tiểu tư ạ.”
Tô Minh Liên cười lạnh, tát một cái vào mặt nha hoàn vừa trả lời.
“Cái gì mà đại công tử, phủ Tuyên Bình chỉ có Tiểu Cẩm của ta mới là đại công tử duy nhất thôi, đúng là cái lũ ăn cây táo rào cây sung!”
Nha hoàn bị tát ngã xuống đất, ôm mặt khóc nhưng chỉ dám nức nở khe khẽ.
Tô Minh Liên vung tay, vô cùng bực bội: “Được rồi, đi hết đi.”
Vài nha hoàn nhìn nhau, do dự không dám rời đi.
Ai cũng biết đại phu nhân không ưa tiểu thư, nếu các nàng đi rồi, đại phu nhân bắt nạt tiểu thư, nếu bị trách tội vẫn là các nàng chịu.
Tô Minh Liên nhìn ra ngay suy nghĩ của đám nha hoàn này, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Phủ Tuyên Bình này ta mới là chủ! Đừng quên khế ước bán thân của các ngươi trong tay ai!”
Nghe vậy, đám nha hoàn vội cúi đầu rời đi.
Trước đây, một người làm phật lòng một tỷ muội của đại phu nhân nên đã bị bán đến thanh lâu.
Trong thiên điện chỉ còn lại Tô Minh Liên và người hầu của nàng ta.
Tô Minh Liên lấy chai thuốc ra, bảo nha hoàn lớn của mình giữ chặt đứa bé, đổ hai viên thuốc, cạy miệng nàng nhét vào.
Nhìn đứa bé mặt xanh tím, nôn khan không nôn ra được, Tô Minh Liên mới cảm thấy tâm trạng thư thái.
Nàng ta cất chai thuốc, giơ tay vặn vặn mặt đứa bé, trong mắt lóe lên sự ghen tỵ.
Mới ba tháng không gặp mà nhóc con này đã gầy đi, nhìn tướng mạo này chắc chắn là mỹ nhân tương lai rồi.
“Sao cái gì tốt cũng ập đến với Lâm Kinh Nguyệt vậy!”
Tô Minh Liên bực bội, ra tay cũng nặng hơn.
Nàng ta chuyên chọn bụng và tay chân để nhéo, ít nhất Ngư Thời Tự không nhìn thấy được.
Cho dù về phủ Thượng Thư bị phát hiện thì ai có thể chứng minh là nàng nhéo chứ.
Tô Minh Liên nghĩ rất hay, khi buông tay, đứa bé quay đầu cắn chặt ngón tay của nàng ta.
“A!”
Đứa bé vừa mọc chút răng cắn chặt ngón tay nàng ta, không hiểu sao Tô Minh Liên thấy lực cắn mạnh đến kinh người, tay nàng ta như muốn bị cắn đứt ra vậy.
“Ngây ra làm gì! Mau cạy miệng nhóc này ra! Không thấy ta chảy máu rồi sao!”
Nha hoàn lớn vội tiến tới, hai tay dùng lực cạy miệng đứa bé, Tô Minh Liên mới rút tay ra được.
Nhìn vết răng nhỏ trên ngón tay đẫm máu, nàng ta đau đến hít sâu một hơi rồi giơ tay tát mạnh vào mặt nàng.
“Tiểu súc sinh này, ta chỉ nhéo ngươi vài cái mà ngươi dám cắn ta hả?”
Đứa bé bị tát một cái nhưng không khóc không la, trái lại nhìn nàng ta chăm chăm, như muốn ghi nhớ khuôn mặt này.
Tô Minh Liên chỉ thấy đứa trẻ này có chút kỳ quái, nhưng nàng ta đã chế độc nhiều năm, thấy nhiều người độc hình dạng đáng sợ nên không để ý đến ánh mắt này nữa.
Hơn nữa, đã cho uống thuốc của nàng ta, không đến vài ngày sẽ thành đứa ngốc, một đứa ngốc có thể làm gì chứ.
Nàng ta không để ý, trái lại cảm thấy bị thách thức.
“Hôm nay ta sẽ thay người mẫu thân vô dụng của ngươi dạy dỗ ngươi!”
Nha hoàn lớn đứng canh cửa, đến khi Tô Minh Liên hả giận xong thì một nhóm người mới rời khỏi thiên điện..
Sau khi họ đi, một nha hoàn nhỏ cẩn thận bước vào định xem tình hình của tiểu thư.
Nhìn thấy mặt đứa bé đầy máu, nàng ấy hét lên một tiếng, sợ hãi chạy ra ngoài gọi người.
…
Ngư Thời Tự đang cùng Quyển Quyển ngồi trong viện của lão phu nhân.
Mấy tháng không gặp, Quyển Quyển thấy sắc mặt ngoại tổ mẫu nhìn khỏe mạnh hơn lần trước rất nhiều, thân thể cũng tráng kiện hơn nhiều.
Trong một canh giờ nàng ở đây đã được cho ăn đến bụng căng tròn.
Nhìn thấy lão phu nhân lại sai người mang đến một đĩa điểm tâm quý giá, Ngư Thời Tự bất đắc dĩ ngăn lại.
“Ngoại tổ mẫu à, người cho nàng ăn thêm nữa thì nàng về lại không ăn cơm được đấy.”
[Con ăn được, con ăn thêm được mà!]
Mắt của Quyển Quyển sáng rực nhìn đĩa điểm tâm nóng hổi, chảy nước miếng mong chờ.
Tô Minh Liên cười lạnh, tát một cái vào mặt nha hoàn vừa trả lời.
“Cái gì mà đại công tử, phủ Tuyên Bình chỉ có Tiểu Cẩm của ta mới là đại công tử duy nhất thôi, đúng là cái lũ ăn cây táo rào cây sung!”
Nha hoàn bị tát ngã xuống đất, ôm mặt khóc nhưng chỉ dám nức nở khe khẽ.
Tô Minh Liên vung tay, vô cùng bực bội: “Được rồi, đi hết đi.”
Vài nha hoàn nhìn nhau, do dự không dám rời đi.
Ai cũng biết đại phu nhân không ưa tiểu thư, nếu các nàng đi rồi, đại phu nhân bắt nạt tiểu thư, nếu bị trách tội vẫn là các nàng chịu.
Tô Minh Liên nhìn ra ngay suy nghĩ của đám nha hoàn này, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Phủ Tuyên Bình này ta mới là chủ! Đừng quên khế ước bán thân của các ngươi trong tay ai!”
Nghe vậy, đám nha hoàn vội cúi đầu rời đi.
Trước đây, một người làm phật lòng một tỷ muội của đại phu nhân nên đã bị bán đến thanh lâu.
Trong thiên điện chỉ còn lại Tô Minh Liên và người hầu của nàng ta.
Tô Minh Liên lấy chai thuốc ra, bảo nha hoàn lớn của mình giữ chặt đứa bé, đổ hai viên thuốc, cạy miệng nàng nhét vào.
Nhìn đứa bé mặt xanh tím, nôn khan không nôn ra được, Tô Minh Liên mới cảm thấy tâm trạng thư thái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ta cất chai thuốc, giơ tay vặn vặn mặt đứa bé, trong mắt lóe lên sự ghen tỵ.
Mới ba tháng không gặp mà nhóc con này đã gầy đi, nhìn tướng mạo này chắc chắn là mỹ nhân tương lai rồi.
“Sao cái gì tốt cũng ập đến với Lâm Kinh Nguyệt vậy!”
Tô Minh Liên bực bội, ra tay cũng nặng hơn.
Nàng ta chuyên chọn bụng và tay chân để nhéo, ít nhất Ngư Thời Tự không nhìn thấy được.
Cho dù về phủ Thượng Thư bị phát hiện thì ai có thể chứng minh là nàng nhéo chứ.
Tô Minh Liên nghĩ rất hay, khi buông tay, đứa bé quay đầu cắn chặt ngón tay của nàng ta.
“A!”
Đứa bé vừa mọc chút răng cắn chặt ngón tay nàng ta, không hiểu sao Tô Minh Liên thấy lực cắn mạnh đến kinh người, tay nàng ta như muốn bị cắn đứt ra vậy.
“Ngây ra làm gì! Mau cạy miệng nhóc này ra! Không thấy ta chảy máu rồi sao!”
Nha hoàn lớn vội tiến tới, hai tay dùng lực cạy miệng đứa bé, Tô Minh Liên mới rút tay ra được.
Nhìn vết răng nhỏ trên ngón tay đẫm máu, nàng ta đau đến hít sâu một hơi rồi giơ tay tát mạnh vào mặt nàng.
“Tiểu súc sinh này, ta chỉ nhéo ngươi vài cái mà ngươi dám cắn ta hả?”
Đứa bé bị tát một cái nhưng không khóc không la, trái lại nhìn nàng ta chăm chăm, như muốn ghi nhớ khuôn mặt này.
Tô Minh Liên chỉ thấy đứa trẻ này có chút kỳ quái, nhưng nàng ta đã chế độc nhiều năm, thấy nhiều người độc hình dạng đáng sợ nên không để ý đến ánh mắt này nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, đã cho uống thuốc của nàng ta, không đến vài ngày sẽ thành đứa ngốc, một đứa ngốc có thể làm gì chứ.
Nàng ta không để ý, trái lại cảm thấy bị thách thức.
“Hôm nay ta sẽ thay người mẫu thân vô dụng của ngươi dạy dỗ ngươi!”
Nha hoàn lớn đứng canh cửa, đến khi Tô Minh Liên hả giận xong thì một nhóm người mới rời khỏi thiên điện..
Sau khi họ đi, một nha hoàn nhỏ cẩn thận bước vào định xem tình hình của tiểu thư.
Nhìn thấy mặt đứa bé đầy máu, nàng ấy hét lên một tiếng, sợ hãi chạy ra ngoài gọi người.
…
Ngư Thời Tự đang cùng Quyển Quyển ngồi trong viện của lão phu nhân.
Mấy tháng không gặp, Quyển Quyển thấy sắc mặt ngoại tổ mẫu nhìn khỏe mạnh hơn lần trước rất nhiều, thân thể cũng tráng kiện hơn nhiều.
Trong một canh giờ nàng ở đây đã được cho ăn đến bụng căng tròn.
Nhìn thấy lão phu nhân lại sai người mang đến một đĩa điểm tâm quý giá, Ngư Thời Tự bất đắc dĩ ngăn lại.
“Ngoại tổ mẫu à, người cho nàng ăn thêm nữa thì nàng về lại không ăn cơm được đấy.”
[Con ăn được, con ăn thêm được mà!]
Mắt của Quyển Quyển sáng rực nhìn đĩa điểm tâm nóng hổi, chảy nước miếng mong chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro