Đọc Tâm Cả Nhà Nhãi Con Cẩm Lý Được Cả Kinh Thành Đoàn Sủng
Chương 40
Thường Xuân
2024-11-01 22:06:42
Ngư Thời Tự bị tiếng lòng của nàng làm không chịu nổi, cuối cùng đành bất đắc dĩ lấy một miếng nhỏ đặt vào tay nàng.
“Miếng cuối cùng, không được ăn nữa đâu đấy.”
Đúng lúc này, ma ma dẫn một nha hoàn đi vào.
Nha hoàn vừa vào đã quỳ phịch xuống đất, mặt đầy hoảng sợ.
“Lão phu nhân, đại phu nhân đánh mặt của Quyển Quyển tiểu thư đầy máu! Người mau đi xem đi!”
Quyển Quyển cầm điểm tâm từ lòng lão phu nhân thò đầu ra.
[Nàng ta đang nói gì vậy? Mình vẫn ổn mà nhỉ?]
Lão phu nhân quát một tiếng: “Nói bậy! Kéo nàng ta xuống!”
Dám nguyền rủa bảo bối Quyển Bảo của bà, nha hoàn trong phủ ngày càng không ra gì rồi.
Mắt của Ngư Thời Tự lên một cái, hắn đứng dậy nói: “Ngoại tổ mẫu, chắc nha hoàn này nhầm người rồi, khi con đến đã đặt con của người hầu trong nhà ở thiên điện cho nha hoàn chăm sóc, chắc nàng ta đang nói đến đứa trẻ đó đấy.”
Lão phu nhân đứng dậy, nhíu chặt mày, giọng vừa giận vừa bất đắc dĩ: “Con nhà lão đại thật là không có quy củ, dám làm chuyện này! Chúng ta mau đi xem đứa trẻ đó ra sao rồi, mong là chưa xảy ra chuyện gì.”
Khi họ vội vã đến tòa nhà phụ, Tôn Nhạc Dao đã ngất đi.
Quyển Quyển nhìn dáng vẻ thê thảm của nàng ta, không đành lòng quay mặt đi.
[Thẩm thẩm tưởng nàng là ta sao, đáng thương quá, vết thương sâu như vậy sau này chắc chắn để lại sẹo rồi.]
Nàng nằm trong lòng đại ca, ngẩng đầu vô tình nhìn thấy nụ cười thoáng qua trên mặt đại ca.
[Chẳng lẽ là đại ca cố tình sao?]
Ngư Thời Tự cúi đầu, nhìn Quyển Quyển với ánh mắt kinh ngạc, mỉm cười xoa đầu nàng.
Lão phu nhân nhìn thấy cảnh tượng này, tức đến suýt ngất.
“Thật là quá đáng, đi gọi Tô Minh Liên đến đây cho ta!”
“Đứa trẻ nhỏ như vậy, rốt cuộc là chọc giận nàng ta chỗ nào mà ra tay độc ác như vậy, để phụ mẫu đứa trẻ thấy không đau lòng chết mới lạ đấy.”
Ngư Thời Tự đỡ lấy bà, dịu giọng: “Ngoại tổ mẫu, chuyện này nên báo quan là tốt nhất, lần này thẩm thẩm làm quá rồi, một là có thể cảnh cáo nàng ta, hai là cho phụ mẫu của đứa trẻ một lời giải thích.”
Lão thái thái tức giận gật đầu: “Được, làm vậy đi, không cho nàng ta một bài học thì nàng ta còn tưởng mình là trời đấy!”
“Vậy còn đứa trẻ này...”
Ngư Thời Tự bảo gia nhân bế Tôn Nhạc Dao: “Ngoại tổ mẫu à, con sẽ đưa nàng ta đến y quán trước, nếu nha môn có sai người đến nghiệm thương thì bảo họ đến Hồi Sinh Các nhé.”
.
Hồi Sinh Các là y quán nổi tiếng nhất kinh thành, y quán này có chi nhánh ở nhiều nước, mỗi y quán đều có một vị danh y trấn giữ.
….
Trước cửa Hồi Xuân Đường, gia nhân bế Tôn Nhạc Dao đang hôn mê vào bên trong, sau khi kiểm tra thương tích,đại phu lắc đầu đầy nghiêm trọng.
“SAo lại có người lại ra tay nặng với một đứa bé như vậy, trên người đầy những vết tím bầm, không có chỗ nào lành lặn cả.”
“Nhưng đều là ngoại thương, đúng rồi, ta thấy màu lưỡi đứa bé này có chút khác thường, có lẽ đã ăn phải thứ gì đó rồi, cần để Quân thần y xem kỹ mới biết được.”
Ngư Thời Tự đã nghe Quyển Quyển nói trong lòng rằng Tô Minh Liên có nhiều loại độc dược.
Hắn liếc nhìn Tôn Nhạc Dao đang hôn mê, ánh mắt lạnh lùng.
“Làm phiền đại phu rồi.” Trong chớp mắt hắn lại trở về dáng vẻ công tử nho nhã.
Một dược đồng bế Tôn Nhạc Dao lên lầu hai, khoảng chừng một tuần trà sau, từ cầu thang lầu hai, có một ông lão tóc trắng bước xuống, râu dài, mặc y phục giản dị, đeo bên hông một bầu hồ lô đựng rượu.
Đại phu thấy ông vội hành lễ, thái độ cung kính và ngưỡng mộ: “Quân thần y, sao ngài lại xuống đây.”
Quân Thất vuốt râu, hỏi: “Đứa trẻ vừa nãy là con nhà ai?”
Đại phu chỉ vào Ngư Thời Tự đang ngồi chờ trên ghế.
“Là vị công tử kia bế đến ạ.”
“Miếng cuối cùng, không được ăn nữa đâu đấy.”
Đúng lúc này, ma ma dẫn một nha hoàn đi vào.
Nha hoàn vừa vào đã quỳ phịch xuống đất, mặt đầy hoảng sợ.
“Lão phu nhân, đại phu nhân đánh mặt của Quyển Quyển tiểu thư đầy máu! Người mau đi xem đi!”
Quyển Quyển cầm điểm tâm từ lòng lão phu nhân thò đầu ra.
[Nàng ta đang nói gì vậy? Mình vẫn ổn mà nhỉ?]
Lão phu nhân quát một tiếng: “Nói bậy! Kéo nàng ta xuống!”
Dám nguyền rủa bảo bối Quyển Bảo của bà, nha hoàn trong phủ ngày càng không ra gì rồi.
Mắt của Ngư Thời Tự lên một cái, hắn đứng dậy nói: “Ngoại tổ mẫu, chắc nha hoàn này nhầm người rồi, khi con đến đã đặt con của người hầu trong nhà ở thiên điện cho nha hoàn chăm sóc, chắc nàng ta đang nói đến đứa trẻ đó đấy.”
Lão phu nhân đứng dậy, nhíu chặt mày, giọng vừa giận vừa bất đắc dĩ: “Con nhà lão đại thật là không có quy củ, dám làm chuyện này! Chúng ta mau đi xem đứa trẻ đó ra sao rồi, mong là chưa xảy ra chuyện gì.”
Khi họ vội vã đến tòa nhà phụ, Tôn Nhạc Dao đã ngất đi.
Quyển Quyển nhìn dáng vẻ thê thảm của nàng ta, không đành lòng quay mặt đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Thẩm thẩm tưởng nàng là ta sao, đáng thương quá, vết thương sâu như vậy sau này chắc chắn để lại sẹo rồi.]
Nàng nằm trong lòng đại ca, ngẩng đầu vô tình nhìn thấy nụ cười thoáng qua trên mặt đại ca.
[Chẳng lẽ là đại ca cố tình sao?]
Ngư Thời Tự cúi đầu, nhìn Quyển Quyển với ánh mắt kinh ngạc, mỉm cười xoa đầu nàng.
Lão phu nhân nhìn thấy cảnh tượng này, tức đến suýt ngất.
“Thật là quá đáng, đi gọi Tô Minh Liên đến đây cho ta!”
“Đứa trẻ nhỏ như vậy, rốt cuộc là chọc giận nàng ta chỗ nào mà ra tay độc ác như vậy, để phụ mẫu đứa trẻ thấy không đau lòng chết mới lạ đấy.”
Ngư Thời Tự đỡ lấy bà, dịu giọng: “Ngoại tổ mẫu, chuyện này nên báo quan là tốt nhất, lần này thẩm thẩm làm quá rồi, một là có thể cảnh cáo nàng ta, hai là cho phụ mẫu của đứa trẻ một lời giải thích.”
Lão thái thái tức giận gật đầu: “Được, làm vậy đi, không cho nàng ta một bài học thì nàng ta còn tưởng mình là trời đấy!”
“Vậy còn đứa trẻ này...”
Ngư Thời Tự bảo gia nhân bế Tôn Nhạc Dao: “Ngoại tổ mẫu à, con sẽ đưa nàng ta đến y quán trước, nếu nha môn có sai người đến nghiệm thương thì bảo họ đến Hồi Sinh Các nhé.”
.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồi Sinh Các là y quán nổi tiếng nhất kinh thành, y quán này có chi nhánh ở nhiều nước, mỗi y quán đều có một vị danh y trấn giữ.
….
Trước cửa Hồi Xuân Đường, gia nhân bế Tôn Nhạc Dao đang hôn mê vào bên trong, sau khi kiểm tra thương tích,đại phu lắc đầu đầy nghiêm trọng.
“SAo lại có người lại ra tay nặng với một đứa bé như vậy, trên người đầy những vết tím bầm, không có chỗ nào lành lặn cả.”
“Nhưng đều là ngoại thương, đúng rồi, ta thấy màu lưỡi đứa bé này có chút khác thường, có lẽ đã ăn phải thứ gì đó rồi, cần để Quân thần y xem kỹ mới biết được.”
Ngư Thời Tự đã nghe Quyển Quyển nói trong lòng rằng Tô Minh Liên có nhiều loại độc dược.
Hắn liếc nhìn Tôn Nhạc Dao đang hôn mê, ánh mắt lạnh lùng.
“Làm phiền đại phu rồi.” Trong chớp mắt hắn lại trở về dáng vẻ công tử nho nhã.
Một dược đồng bế Tôn Nhạc Dao lên lầu hai, khoảng chừng một tuần trà sau, từ cầu thang lầu hai, có một ông lão tóc trắng bước xuống, râu dài, mặc y phục giản dị, đeo bên hông một bầu hồ lô đựng rượu.
Đại phu thấy ông vội hành lễ, thái độ cung kính và ngưỡng mộ: “Quân thần y, sao ngài lại xuống đây.”
Quân Thất vuốt râu, hỏi: “Đứa trẻ vừa nãy là con nhà ai?”
Đại phu chỉ vào Ngư Thời Tự đang ngồi chờ trên ghế.
“Là vị công tử kia bế đến ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro